"Giả dối!"
"Kẻ lừa đảo! Kẻo lừa đảo! Hắn ta đang nói dối!"
'Ầm -- !'
'Bộp -- !"
Quơ hết đồ đạc trên bàn, tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên, cô gái mới dần tỉnh táo lại, mái tóc vàng xoăn gợn sóng dài hỗn độn, đôi môi khô ráp lạnh lùng cười, đôi mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
"Lý Mặc Thanh, anh đã bất nhân thì đừng trách sao tôi bất nghĩa!"
Lý Mặc Thanh thông báo làm cả vòng giải trí và giới kinh doanh nổi sóng to gió lớn, tất cả mọi người không dám tin chuyện là như vậy, mọi thứ tới quá nhanh, không thể phản ứng kịp.
Tống Thần bây giờ hoàn toàn được xem là thanh niên tốt, còn người đã tung tin kia là người độc ác âm mưu hại người, mọi việc nhanh chóng lật ngược khiến người ta không biết phải nghe theo.
Nhưng nữ chính Tống Thần, phản ứng y hệt những gì lúc ảnh giưởng chiếu bị tung ra.
Không hề đáp lại.
Công chúng ai cũng mong chờ Tống Thần đáp lại, chờ đợi một điều gì đó gọi là khó khăn lắm chuyện tình mởi có cái kết đẹp, có cơ hội đi cùng người mình thích tới cuối cuộc đời, trong phút chốc, Tống Thần lại được lên hotsearch.
Cho dù có chút bình luận tiêu cực nào đó, cũng sẽ bị thủy quân bao phủ hết, lúc Đỗ Vu Thư nhìn thấy, cô không nhịn được cảm thán, "Bọn thủy quân này rất có năng lực, chật chật."
"Lý Mặc Thanh nuôi bọn họ suốt bao nhiêu năm trời, chắc là chỉ đợi một ngày này thôi, có thể hiểu là, nuôi bih nghìn ngày, dùng binh một lúc."
"Phì..." Diệp Tĩnh An giành lấy con chuột, mở vài trang web rồi cười nói: "Em đúng là càng ngày càng độc miệng."
"Ngày mai chúng ta sẽ quay chương trình, nghe nói phải đi tỉnh H, với lại sẽ có thêm một khách mời nữa, em mong chờ không?"
"Không mong chờ." Đỗ Vu Thư giành chuột lại, lạnh lùng nói: "Mong chờ cái gì, mong chờ thì anh có thể hạ thủ lưu tình tha em một màng à? Hả."
"Anh có thể chứ." Diệp Tĩnh An cười cười, thả con chuột ra, "Chỉ cần em nói, em nhất định sẽ nguyện ý."
"Được, em cho tha cho anh đấy." Vẻ mặt Đỗ Vu Thư không thay đổi nói, "Em sẽ hạ thủ lưu tình, anh đừng lo lắng quá, công chúa nhỏ."
Diệp Tĩnh An dở khóc dở cười xoa đầu Đỗ Vu Thư, đúng là một cô người yêu không chịu thua thiệt ai, đúng là... rất đáng yêu.
"Nào, xem cái này đi." Diệp Tĩnh An cầm lấy con chuột, nhấp vào tài khoản mail của mình, mở tài liệu lên, "Chứng cớ như vậy đã đủ chưa? Vả mặt lại Lý Mặc Thanh sau cái chuyện tỏ tình khi nãy, cái này mới là mất mặt."
"Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu cô người yêu kia thôi, nếu tìm được cô ta, thì chúng ta có thể phán kích được rồi."
Đỗ Vu Thư tải tài liệu xuống, mở lên xem, không nhịn được nói: "Đây là toàn bộ những người mà hắn ta đã quen biết sao? Thay người như thay áo, cứ một tháng là một cô lại ra đi, chậc chậc."
"Ai nói với em là hắn ta chỉ bao nuôi một người? Hắn ta bao nuôi một lúc ba bốn người, lúc nhiều nhất lên tới sáu người, không chỉ là hình chụp đâu thôi, còn có cả video nữa." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Mà hắn ta có nói là quen Tống Thần ba năm, vậy thì chẳng phải trong vòng ba năm hắn ta bao nuôi nhiều lại minh tinh khác sao?"
"Chậc, có cần phải nói A Thần một tiếng không nhỉ." Đỗ Vu Thư dơ dự nhìn phòng ngủ, DIệp Tĩnh An vỗ vai cô, dịu dàng giúp cô chải tóc, "Đi thôi."
"Tống Thần có quyền biết mọi chuyện."
"Cứ để cô ấy suy nghĩ một chút, đừng quấy rầy cô ấy, chiều hôm nay chúng ta có buổi tuyên truyền 'Chào buổi sáng, anh yêu', địa điểm là quảng trường Họa Ảnh, em cứ nói rõ mọi chuyện cho cô ấy hiểu, để cô ấy tự mình suy xét, chúng ta đi tham buổi tuyên truyền trước, được không?"
"Ừm." Đỗ Vu Thư gật đầu, "Anh đừng đi vào, để em tự nói với cô ấy."
Đỗ Vu Thư gõ cửa một cái, giọng nói khàn khàn của Tống Thần vang lên, "Vào đi, Thư Thư."
Đỗ Vu Thư mở cửa đi vào, lúc này Tống Thần đang đọc một quyển tạp chí, ánh mặt trời rọi vào mặt cô ấy, cô giả vờ không có việc gì nói: "Hôm nay thấy thế nào?"
"Không tệ." Tống Thần híp mắt, hơi buồn cười nói: "Biết là cậu sợ tớ làm việc gì đó ngủ ngốc, biết cậu muốn nhốt tớ trong đây, điện thoại máy tính cũng không cho xài, ngay cả một tờ báo cũng không thấy, chỉ để lại cho tớ vài cuốn tạp chí với sách, cậu đang bức tử tớ à?"
"Tớ không có." Đỗ Vu Thư bất đắc dĩ mím môi, "A Thần, tớ chỉ là..."
"Tớ biết rồi tớ biết rồi." Tống Thần buồn cười phất tay, "Chỉ đùa chút với cậu thôi mà, thật ra không có những thứ kia cũng tốt, ánh mặt trời chiếu vào người, thật sự rất ấm áp, giống như sắp hòa tan vậy, nếu máy tính điện thoại nằm trên tay tớ, chắc tớ cũng không được bình yên như bây giờ."
Tống Thần hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười xinh đẹp, "Thư Thư, tớ không yếu đuối như cậu tưởng tượng đâu."
"Tớ biết rồi." Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tớ trả điện thoại máy tính cho cậu nhé?"
"Suy nghĩ suốt hai ngày trời, bây giờ thì cũng đã yên tâm trả lại cho cậu, cậu nghĩ tớ muốn giữ lắm à? Đã nặng rồi, mà lúc nào tớ cũng phải trông chừng 'tụi nó', để khỏi bị đánh cắp, tớ còn chưa giữ điện thoại tớ nghiêm túc tới vậy." Đỗ Vu Thư giả vờ oán trách, Tống Thần mỉm cười, không nói gì.
"Hai ngày nay đã xảy ra một chuyện." Đỗ Vu Thư mở một đoạn video lên, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang thủ công, giọng nói trầm thấp của hắn ta vang lên khắp phòng ngủ, Đỗ Vu Thư bấm tạm dừng, "Chuyện này cậu tự mình xem đi."
"Tôi và Tống Thần, đã yêu nhau ba năm..."
Đúng là đoạn Lý Mặc Thanh tỏ tình với Tống Thần!
"Giả dối." Xem xong đoạn clip kia , Tống Thần im lặng ba phút, rồi cười lạnh nói, "Hắn ta đang nói dối."
"Thứ nhất, tớ không hề quen hắn ta ba năm, đúng là tớ đã từng quen hắn ta một năm rưỡi, nhưng chắc chắc không tới ba năm.'
"Thứ hai, nếu như hắn ta thật lòng yêu tớ, quen hắn ta ba năm chuẩn bị nói tới chuyện cưới gả, vậy thì trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ tớ, nếu như tớ lên tiếng phản đối, sẽ báo trước cho hắn ta biết một tiếng, hắn ta sẽ nhận được tin hơi trễ, vậy thì trong nước chắc chắn sẽ không nhận được thông báo sớm nhất."
"Thứ ba, nếu như tớ là người yêu của hắn ta, thì những tấm hình hắn ta chụp, chỉ để an ủi bản thân mỗi khi nhớ người yêu, vậy thì những tấm ảnh này sẽ được đặt ở nơi bí mật, hoặc là album có mật khẩu, cũng có thể sẽ được cất giấu kỹ càng, máy khởi động vân tay này nọ, sẽ không lấy ra dễ dàng như vậy được, nếu nói hắn ta đã lấy ra, thì thà nói hắn ta để cho người khác đi lấy, cũng chính hắn ta đã để người đó đi tung hình.
Từng chữ từng chữ một, Tống Thần đều nặng nề mở miệng nói.
"Bí mật của tổng giám đốc mà dễ dàng để lộ vậy sao? Vậy tổng giám đốc như hắn ta cần gì phải giấu giấu giế, dù sao thì cũng bị người ta lật tẩy mà, ha ha."
Tống Thần cười lạnh tiếp tục nói: "Cữ vài năm, tâm kế của hắn ta lại sâu hơn một chút, không hổ danh là người làm tổng giám đốc."
"Nếu như không có hai người, chắc tớ chỉ có một sự lựa chọn, nhận lời câu hôn, rồi rời khỏi vòng giải trí, yên ổn ở nhà nhận sự 'cưng chiều' và làm cái máy để cho hắn ta, cuối cùng hắn ta đã đạt được nguyện vọng, đúng là mẹ nó đáng mừng!"
Nói tới lời cuối cùng, Tống Thần không nhịn được chửi thề.
Đỗ Vu Thư kéo Tống Thần qua, vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, cô hôn lên má Tống Thần, nhẹ nhàng nói, "Cậu tuyệt vời lắm, A Thần."
"Nếu là tớ... chắc tớ cũng không tỉnh táo để suy xét vấn đề, cậu tuyệt lắm, A Thần của tớ giỏi như vậy, sao có thể bị thằng hãm kia phá hoại cơ chứ?"
"Tớ không cho phép đâu, A Thần." Đỗ Vu Thư nắm tay Tống Thần, mười ngón tay đan xen lấy nhau, dường như liên tục truyền năng lượng từ Đỗ Vu Thư sang Tống Thần, cô ấy cười tươi một cái, nói, "Tớ cũng sẽ không cho phép, Thư Thư."
"Thật ra hắn ta biểu hiện vô cùng tốt." Tống Thần cười cười, chậm rãi nói; "Nhưng lỗ hỏng quá lớn, phải là loại người gì, mà hắn ta mới tin tưởng tới mức có thể lấy được điện thoại riêng của hắn ta, đã vậy còn biết luôn mật khẩu, đúng là tài năng hiếm có, những tấm hình kia không có mật khẩu, thì một tổng giám đốc mưu mô thâm độc như hắn ta cũng không thể ngờ tới được."
"Quá nhiều trùng hợp chính là âm mưu, nói tới cùng, Lý Mặc Thanh yêu nhất chính là bản thân hắn ta."
"Nhưng tấm hình này, từ lần đầu tiên tớ từ chối lời đề nghị của hắn ta, là hắn ta bắt đầu chuẩn bị hãm hại tớ sao? Chỉ sợ là hắn ta để studio của cô gái kia nhắm vào tớ, mới có thể đánh đổ được tất cả, lúc xảy ra chuyện, hắn ta hoàn toàn có thể đổ lỗi cho cô kia."
"Cuối cùng cũng vì tớ bị mù mắt mà thôi, nên lúc trước mới thích người như hắn ta."
Đỗ Vu Thư muốn mở miệng an ủi, nhưng Tống Thần chỉ cười với cô, nói: "Tớ muốn ở một mình một lát, Thư Thư."
Đỗ Vu Thư gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành: "Tớ phải đi tham gia buổi tuyên truyền của 'Chào buổi sáng, anh yêu', A Thần, Tớ xin cậu, trước khi quyết định làm cái gì đó, cậu thương lượng tớ một chút được không?"
Tống Thần 'phì' cười, vẫy tay, thờ ơ nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ không làm gì ngốc nghếch đâu."
Lúc đi ra, Đỗ Vu Thư mới phát hiện, Tống Thần rất thông mình, không cần cô phải cho xem 'chân tướng', những tấm ảnh của Lý Mặc Thanh và các cô gái khác mà cô tải xuống, cô không có cơ hội cho Tống Thần xem.
Nhưng mà thật ra nếu để ý kỹ một chút, nhưng người, đều nhìn giống hoặc tương tự với Tống Thần.
Đi ra ngoài nói với Diệp Tĩnh An một tiếng, hai người vẫn chưa ăn gì, nên Diệp Tĩnh An cười nói: "Đi thôi, nữ vương, để anh mời em đi ăn một bữa được không?"
"Được." Đỗ Vu Thư vuốt cằm nói.
"Thật ra thì anh thấy em không cần ăn cũng được." Diệp Tĩnh An chân thành nói: "Em nhìn anh, rồi em nhìn mình đi, thật sự là... Ui ui ui..."
Bị giày cao gót của Đỗ Vu Thư đạp một cước, Diệp Tĩnh An ho khan vài tiếng, Đỗ Vu Thư thờ ơ nói: "Vậy thì chắc anh cũng mang được giày cao gót nhỉ?"
"Dù sao, thì anh cũng cao ráo thế này..." Nhìn từ trên xuống, Đỗ Vu Thư cười rất mờ ám.
Diệp Tĩnh An: "..."
"Nói cách khác, chúng ta bắt đầu chê nha sao?"
"Thật ra thì, chúng ta là kiểu sau bảy năm thì bắt đầu ngứa ngáy, à không đúng, tám năm chứ, cũng không đúng mà." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói, "Yêu thầm anh lâu như vậy, đã quá mệt mỏi với vẻ đẹp của anh rồi, ok?"
Diệp Tĩnh An khẽ cười, "Anh cũng vậy."
Nói một câu không hợp thì nhào vô đánh nhau, tình yêu như vậy thì có thể giữ được bao lâu?
Nhưng mà nghe câu yêu thầm anh đã lâu, đúng là, rất ngọt...
"Giống cái gì? Anh cũng yêu thầm em lâu vậy à?" Đỗ Vu Thư nhíu mày nói.
"Đúng đó, anh cũng yêu thầm em đã lâu, từ lúc em chỉ là loli, anh đã nhớ em rất kỹ rồi, nhớ thương từ đây, hằng đêm khó quên, hài lòng chưa?" Diệp Tĩnh An khẽ cười nói.
"Thì ra là anh thích trâu già gặm cỏ non nha." Đỗ Vu Thư nói: "Hài lòng."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Anh Diệp! Chị Thư!" Phía sau một giọng nói mềm mại truyền tới, hai người quay đầu lại, đúng là Vương Hiểu Thần, có cả Mạnh Vân Duệ, "Khó khăn lắm mới thấy hai người đi cùng nhau đó?"
"Rõ ràng là đi đường vô tình gặp được thôi, con nít con nôi đừng ăn nói linh tinh, chỉ là trùng hợp thôi nhé." Mạnh Vân Duệ lập tức bổ sung thêm.
Diệp Tĩnh An: "..."
Đỗ Vu Thư: "..."