Còn chuyện gì lúng túng hơn chuyện này sao?
Đỗ Vu Thư nghĩ, hình như cũng không có
Trò chơi đầu tiên là cuộc chiến rừng rậm, đây chính là một trò chơi mạo hiểm, cũng không biết tổ chương trình kiếm được mấy cái lâu đài cổ ở đâu ra, dựng cây cối lên, xung quanh chỉ như một căn biệt thự, nhìn qua không hề có chút hơi người nào.
Đỗ Vu Thư im lặng đứng cạnh Diệp Tĩnh An, nếu cô nhớ không lần, hình như anh rất sợ ma quỷ.
Lần trước chỉ mới xem phim thôi mà anh đã bị dọa sợ gần chết.
Lúc nhân viên chương trình dẫn bọn họ đi vào, giọng nói của đạo diễn vang lên trong lâu đài cổ, "Tìm bí mật trong lâu đài cổ, trong tòa lâu đài nghìn năm này, hiện đang cất giấu một bí mật kinh thiên động địa, và một phần kho báu được giấu đi, các bạn phải tìm được kho báu, cuộc thám hiểm kỳ diệu trong lâu đài cổ bắt đầu."
"Tìm được kho báu trước thì có thể mang đi."
"Trong lâu đài cổ sẽ có những bản đồ được giấu đi có thể giúp đỡ được các bạn, ngoài ra cũng có thể gây hoang mang cho người lấy được kho báu."
"Bản đồ kho báu thật giả lẫn lộn, mời mọi người tự suy xét."
"Bây giờ, mời mọi người mở bịt mắt ra."
Giọng nói chợt im bặt, Đỗ Vu Thư cố nhịn không mắng chửi đạo diễn, tháo bịt mắt xuống, trong giấy phút đó, trái tim cô cũng bắt đầu đập rộn ràng.
Sâu thẳm trong dãy hành lang tối tăm, một dòng chữ to màu đỏ hiện lên, ngọn nến có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, ánh lửa lập lòe yếu ớt, âm thanh 'vù vù' vang lên lúc có lúc không, dười sàn có gì đang giùng giằng xuất hiện...
Đỗ Vu Thư sởn gai óc, thầm mắng tổ chương trình làm rất giống thật, cô quay đầu nhìn Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư giả vờ như có chuyện gì nói: "Chúng ta nắm tay áo của nhau rồi đi cùng đi, tôi cứ cảm thấy chỗ này bẫy gì đó."
Diệp Tĩnh An nhìn nhằm chằm vách tường, đôi mắt cứng đờ nhìn qua, anh vô cùng thong thả, đôi mắt không dao động nhìn Đỗ Vu Thư, có vẻ hơi sợ, anh cứng ngắc nói: "... Cái, gì?"
Đỗ Vu Thư nắm chặt tay áo Diệp Tĩnh An, đôi mắt như không có chuyện gì nhìn về phía khác, co cười nhạo nói: "Này, không phải anh sợ ma đó chứ?"
Diệp Tĩnh An nhìn bàn tay Đỗ Vu Thư đang nắm chặt tay áo mình, đôi mắt khẽ hiện nụ cười, anh vẫn cứng đờ nói: "... À."
Cô cứ luôn cảm thấy quy tắc không chỉ có vậy, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đi tới dãy hành lang kia, tiếng gót giày chạm xuống sàn nhà vang lên rõ ràng, hình như đâu đó trong hành lang, Đỗ Vu Thư có thể cảm nhận được một luồng gió thổi qua, hai người cũng không trao đổi gì, Đỗ Vu Thư có thể cảm giác được cơ thể cứng đờ của Diệp Tĩnh An.
Sợ ma tới vậy à...?
Đỗ Vu Thư thấy anh cứng đờ người, cô cũng hơi đau lòng, tổ chương trình sao cứ thích mấy trò như này vậy nhỉ? Không biết có người sợ ma à?!
"Tôi nói này, như vậy thì làm sao tìm được kho báu đây." Đỗ Vu Thư mở lời trước, nghe nói lúc nói chuyện với nhau thì người ta sẽ quên đi cảm giác sợ hãi trong lòng, cũng không biết có phải sự thật không, cứ đem ngựa chết chữa thành ngựa sống đi, dù sao bây giờ cũng không thể mở baidu lên tra được, "Chúng ta qua bên kia xem thử đi?"
Diệp Tĩnh An im lặng gật đầy, anh đi vô cùng chậm chạp, giống như không phản ứng kịp, Đõ Vu Thư chỉ coi như anh bị giật mình mà thôi, cũng hơi đau lòng mà thoi.
Sau này nhất định phải nói với tổ chương trình một tiếng mới được!
Sợ ma như vậy thì trước sau gì cũng có một ngày bị dọa tới nỗi bệnh tim mất!
"Quẹ trái hay quẹo phải đây?" Nhìn ngã ba trước mặt, Đỗ Vu Thư hỏi Diệp Tinh An: "Sao tôi cứ có cảm giấc nếu đi vào hành lang ày thì sẽ có chuyện không ổn xảy ra vậy nhỉ... Phải ra khỏi dãy hành lang này mới thấy an toàn được..."
"Quẹo trái?" Diệp Tĩnh An nằm tay áo của Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Mắt trái nháy thì hên, còn mắt phải nháy thì xui, có phải bên trái sẽ nhiều...?"
".. Anh thật là..." Đỗ Vu Thư suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên dùng từ nào để hình dung, đành bỏ qua chủ đề này, "Con đường này là anh chọn, nếu có chuyện gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm, kiểm tra một chút anh ăn ở thế nào."
"Tôi cảm thấy chính vì cô đang ở bên cạnh, cho nên mới không được may mắn đó." Diệp Tĩnh An mỉa mai đáp lại, mặc dù anh nói chạm rãi, nhưng dù sao thì cũng rất có khí thế.
Đỗ Vu Thư khẽ thở dài.
Cái bàu không khí ngột ngạt xa cách khi nãy, làm tâm trạng cô suy sụp hẳn, cô tình nguyện thà rằng cứ cãi nhau long trời lở đất với Diệp Tĩnh An như trước kia, còn hơn là lịch sự thế này...
Cứ như người xa lạ...
Đỗ Vu Thư mấp máy môi, trực tiếp kéo Diệp Tĩnh An đi trước, tổ chương trình của bọn họ đúng là biết chơi quá mà, đi nãy giờ cũng chỉ mới đi được 10m hành lang thôi.
"Lấy ba món kho báu của tổ cương trình... Tôi cứ cẩm thấy kho báu và dụng cụ dễ tìm như vậy đấy... Hay là có chướng ngại thử thách gì đó nữa?" Đỗ Vu Thư nhíu mày nói.
"... Chắc là có ma đó." Diệp Tĩnh An nói.
"..." Đỗ Vu Thư thờ ơ nói, "Nếu lát nữa mà có ma, thì nhất định nó phải hù chết anh luôn mới được."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Đằng kia hình như có cái thùng gì đó." Đỗ Vu Thư chỉ về phía trước, "Đi, chúng ta đi qua đó xem thử."
...
"A a a a a.....!" Vẫn chưa tới nơi, mà Diệp Tĩnh An đã đột nhiên hét la thảm thiết, rồi ôm cổ Đỗ Vu Thư, đầu anh vùi sâu vào vai cô, giọng nói khàn khàn: "Có ma kìa...!"
Hít thật sâu mùi hương trên người Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An lén lút tươi cười không để ai thấy được.
Thật ra Đỗ Vu Thư cũng không bị cái váy màu xám không chân, dưới đất thì đầy máu hù dọa, mà cô bị Diệp Tĩnh An hù thì đúng hơn.
Cô sờ đầu Diệp Tĩnh An, bàn tay khẽ vuốt lưng anh, bất đắc dĩ nói: "Đó đâu phải là ma, chỉ là nhân viên của chương trình mà thôi."
Diệp Tĩnh An ậm ờ nói: "...Ma..."
"Ma cái đầu anh!" Đỗ Vu Thư tức giận, nhưng bàn tay vẫn vuốt lưng anh, "Dưới đất là sốt cà chua đấy, đây chỉ là một chiếc váy màu xám che chân đi mà thôi, vì không mang giày nên không tạo ra tiếng động gì, còn nữa, bên cạnh kia có cái gương kìa, nó phản xạ lại ánh sáng làm kinh dị hơn thôi!"
"Đó chỉ là con người mà thôi," Đỗ Vu Thư buồn cười: "Đừng sợ nhé, cục cưng à, có mẹ ở đây, con đừng sợ..."
Diệp Tĩnh An ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô: "..."
Đỗ Vu Thư tiếp tục đi, vứt con ma kia sang một bên, buồn cười nói: "Anh xem, trong đây thì làm gì mà có ma? Mà chúng ta nhìn thấy ma được à? Chẳng phải bọn nó đều trong suốt sao? Làm sao mà chạm vào được, cứ thích tưởng tượng quá lên."
Nói xong, Đỗ Vu Thư lấy tay quẹt một chút chất lỏng dưới đất lên, cúi đầu liếm thử, rồi nói: "Chỉ là sốt cà chua thôi, vẫn còn vị ngọt đây này, mà loại này mua ở đâu thế? Mùi vị ngon đó."
Diệp Tĩnh An: "..."
Anh quay phim: "..."
Nhân viên giả 'ma': "..."