Phần diễn của hai người hoàn thành rất nhanh, dễ dàng diễn xong với từng bạn diễn, lúc đóng cảnh yêu, bây giờ quan hệ của hai người đã tốt hơn, nhưng phim thì cũng không phải cảnh yêu đương thắm thiết gì, nên cũng thuận lợi hoàn thành.
Đỗ Vu Thư đi ra tẩy trang, cảnh quay cả buổi sáng đã xong, còn lại đều là của nam chính, cảnh cô đã ít dần, ít hơn cả Diệp Tĩnh An, nên cô cũng có thời gian để nghỉ ngơi dài một chút.
Tẩy trang xong, Vương Tiệp kéo tay cô về phòng nghỉ ngơi, cô lười biếng ngáp một cái, hói: "Sao vậy?"
"Em xem chuyện đùa mà hai đứa làm ra đi!" Vương Tiệp mở các trang tin tức nhét vào tay Đỗ Vu Thư, chỉ vào hotsearch, tức giạn nói: "Hai đứa sắp bị viết thành quái gì luôn rồi hả?"
"Cái gì mà yêu đương tám năm, cãi nhau chỉ vì công ty phản đối? Vì yêu sinh hận, tất cả chỉ vì tình cảm đơn phương, còn cái quái gì mà đã bí mật kết hôn tám năm, có con luôn rồi, giả vờ vì yêu sinh hận, cái gì cũng nghĩ ra được!"
Vương Tiệp giành lại điện thoại, tức giận nói: "Hai đứa yêu đương là chuyện của hai đứa, đừng gây thêm phiền phức cho công ty nữa, được không!"
"Bài bào này viết cũng có tệ đâu? Thêm vài chi tiết nữa là có thể chuyển thể thành phim thần tượng thanh xuân hào môn rồi, tốt lắm." Đỗ Vu Tư miễn cưỡng dựa vào ghế,"Mà, nếu phải đi giải thích từng tin đồn một, vậy chắc mấy ngôi sao quá nhiều tin đồn chẳng phải sẽ chết vì mệt à?"
"Chị cứ coi như là em cống hiến cho điện ảnh đi, một chút tin đồn cũng không được à?" Đỗ Vu Thư thờ ơ nói, Vương Tiệp nghiêm túc nhìn cô, không muốn nghe cô nói cái gì, "Em rất có tâm huyết, lâu lâu có một vài tin đồn cũng không được sao?"
"Được được được." Vương Tiệp cắn răng nghiến lợi nói, "Được cái đầu nhà em!"
"Em không thể để chị yên tâm một chút được à!" Vương Tiệp cầm kịch bản lên đánh cô, "Nghệ sĩ nhà người ta không muốn giải thích, nhưng không có nghĩa là người đại diện và công ty không giải thích! Em có ý gì đây?! Em nói xem, rốt cuộc em có muốn công bằng không! Công khai thì nói sớm để công ty chuẩn bị, còn bí mật thì hai đứa đàng hoàn lại cho chị, chứ đừng chơi trò mập mờ như vậy nữa!"
Đỗ Vu Thư không nói gì, Vương Tiệp tức giận nói: "Nói! Cuối cùng là em nghĩ như thế nào?!"
"Công khai, hay không công khai?!"
Công khai, hay không công khai à?
Đỗ Vu Thư nghĩ, công khai, hay không công khai đây?
Cô không biết Diệp Tĩnh An thích cô vì cái gì, bọn họ đã từng cãi nhau suốt tám năm, ngay cả bọn họ cũng đã thấy rõ, anh không thích cô.
Nhưng đột nhiên lại tỏ tình với cô.
Giác mơ thành hiện thực như vậy rất kỳ diệu, làm cô không dám tin.
Còn cô, cũng đã đồng ý rồi.
Đồng ý lời tỏ tình của anh, đồng ý đi cùng với anh, thậm chí hai người vẫn tiếp tục phát triển.
Kỳ diệu tới mức nào.
Nhưng thứ tình cảm này, không biết có thể đi xa được tới đâu nữa?
Đỗ Vu Thư mệt mỏi cười, rồi cuối cùng bon họ sẽ đi xa được bao nhiêu đây?
Bây giờ yêu nhau? Không đúng, không thể nói là bọn họ đang yêu được.
Công khai chỉ là một khúc chuyện tình mờ ảo, tình cảm của bọn họ yếu ớt thế này, sao có thể chịu đựng được sóng to gió lớn khi công khai cơ chứ?
Làm sao có thể kiên trì nổi mà không chia tay?
Đỗ Vu Thư không mong chờ gì trước tình cảm này.
Dù sao thì cô cũng còn trẻ, cô có thể trả giá được cho một tình yêu không có kết quả.
Cũng không có gì to tát quá mà phải không?
Nhưng cô không muốn công khai, cô không muốn phải thông báo chia tay sau khi công khai.
Thậm chí tới lúc đó bọn họ còn không biết phải chia tay như thế nào.
Bao nhiêu người yêu nhau, cuối cùng cũng đi vào điện hôn nhân vì lời kêu gọi của fan, nhưng sợ rằng, bằng mặt không bằng lòng, ai rồi cũng có tình nhân, cũng vì bị hôn nhân trói buộc.
Vì sao?
Bởi vì không thể ly hôn được, công ty không cho, người đại diện từ chối, fan không đồng ý, đã từng có một fan hâm mộ, chỉ vì cặp đôi ngôi sao kia chia tay mà nhảy từ lầu 28 xuống.
Cô không muốn công khai, chỉ vì cái tình cảm này không hề có ánh mặt trời nào, công khai với truyền thông rầm rộ, cũng không thể tin tưởng hơn được.
Quan hệ của bọn họ lúc trước tồi tệ như vậy, sao bây giờ lại đột nhiên quen nhau rồi?
Tại sao bọn họ lại trở thành người yêu đơn giản như vậy?
Những câu hỏi rối rắm này có thể tìm được câu trả lời chỉ vì một câu 'chúng ta quen nhau đi' sao?
Thậm chí, bọn họ còn chưa bao giờ thắng thắn trước người kia.
Thậm chí, bọn học vẫn chưa gặp được người nhà của nhau.
Bọn học thâm chí còn không được nhà hai bên đồng ý.
Bọn họ còn không hề có một câu ước hẹn cả đời nào.
Lấy gì công khai?!
Công khai cái gì đây?!
"Không..." Đỗ Vu Thư nghe thấy mình trả lời rất bình tĩnh mà quyết đoán, giống như không có hề có tình cảm gì ở đây, cô lạnh lùng trả lời, "Bọn em giữ bí mậ."
Vương Tiệp mở to hai mắt nhìn cô, "Vu Thư, em có biết mình đang nói cái gì không vậy?"
"Nó cho chị bết, rốt cuộc mấy em có định công khai không?"
Sau khi Đỗ Vu Thư đi tẩy trang, Diệp Tĩnh An bị đạo diễn Trương giữ lại trò chuyện môt lúc, cảnh tiếp theo là cảnh quan trọng, là một bước ngoặt của cả bộ phim, cũng là lúc sự thật được đưa ra ánh sáng, nên cho dù là cảnh này do Diệp Tĩnh An diễn, nhưng cũng bị đạo diễn Trương giữ lại để kể một chút tình tiết trong phim.
Vì để cho Diệp Tĩnh An có thể phát huy hết khả năng của mình, đạo diễn Trương vung tay lên, cảnh quay buối sáng tới đây thôi, cứ để Diệp Tĩnh An đi nghỉ ngơi đã, còn bọn họ sẽ quay mấy phân cảnh nhỏ nhỏ trước.
Diệp Tĩnh An cầu còn không được, nói với đạo diễn Trương mấy câu, rồi cũng rời đi.
Thời tiết rất nóng, Diệp Tĩnh An đi theo Vệ Mông vào phòng thay đồ, Vệ Mông nối giận đùng đùng, vỗ vai anh một cái, giận dữ nói: "Rốt cuộc cậu và Vu Thư đã xảy ra chuyện gì hả? Nói!"
"Thành thực sẽ được khoan hồng! Nếu không thì đừng trách tại sao tôi không khách sao!'
Diệp Tĩnh An nở nụ cười ngọt ngào, thấy Vệ Mông chua chát đầy bụng, tình yêu chỉ là hy vọng người cạnh mình sẽ luôn hanh phúc, Diệp tĩnh An cũng không ngoại lệ.
Anh dứt khoát thừa nhận, "Đúng vậy, bọn tôi đang quen nhau."
Đúng, bọn tôi đang quen nhau."
Diệp Tĩnh An nhếch miệng tươi cười, vẻ mặt của Vệ Mông như đang gặp quỷ, Diệp Tĩnh An vỗ một cái, cau mày nói: "Vẻ mặt của cậu là sao đây?"
Vệ Mông lắp bắp nói, "Hai cậu thật sự ở cùng nhau à..."
"Tôi thật sự không dám tin luôn." Vệ Mông từ từ nói: "Vậy cậu có thể nói tôi biết, đại thiên vương Diệp tôn kính của tôi, nếu bây giò hai người yêu nhua, sao trước đó cứ thích cãi vả làm gì?"
Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Tuổi trẻ ngông cuồng."
Vệ Mông: "..."
Diệp Tĩnh An chậm rãi cười: "IQ và EQ của tôi đều không cao."
Vệ Mông: "...!!! Cút!"
"Nên sẽ đối xử với người yêu như bắt nạt một đứa trẻ." Diệp Tĩnh An thở dài, "Thực ra tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô ấy mà thôi, cậu không biết đâu, bộ dáng giơ nanh múa vuốt của cô ấy rất đáng yêu."
Vệ Mông: "... Cạn lời."
"Cậu đương nhiên là chả biết gì rồi." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, trong giọng nói như chuyện đó là đương nhiên, "Không phải ai cũng đều phát hiện được vẻ đẹp đó, người bình thường thì làm sao tìm thấy được điểm sáng cơ chứ, ví dụ như là cậu."
Vệ Mông: "..."
Chẳng phải chỉ nói cạn lời thôi mà? Sao tự nhiên lại che chở cho cô tới vậy?! Chẳng phải lúc trước còn cãi nhau long trời lở đất à?!
"Nếu tôi nhớ không lầm." Vệ Mông bifnht ĩnh nói, "Lúc trước cậu rất coi thường Đỗ Vu Thư đây."
"Cậu còn nói cái gì mà Đỗ Vu Thư chỉ biết dựa vào mấy cái quan hệ ngu xuẩn!"
"Vậy sao cậu không nhớ kỹ những câu kế tiếp gì vậy?" Diệp Tĩnh An ngạc nhiên nhìn anh ta, ánh mắt như vừa nhìn thấy một sinh vật không nên tồn tại trên đời, "Sao cậu cứ nhớ mấy cái thứ vô ích làm gì?"
Vệ Mông: "..."
Vệ Mông thật sự rất muốn đóng cửa bỏ đi.
Vệ Mông cố gắng nhớ lại, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, như mới vừa ăn phải cái gì đó, Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh cười, "Xem ra là cậu đã nhớ rồi?"
"Tôi chỉ có một chút... Ấn tượng mà thôi." Vệ Mông ấp úng nói.
"Lúc trước tôi khen cô ấy." Diệp Tĩnh An ngồi xuống, vẻ mặt vui vẻ, tác phong nhanh nhẹn, giọng nói hơi lo lắng, "Lúc đó bọn họ rất huyên náo, bảo tôi theo đuổi cô ấy, cậu chủ nhỏ Diệp ấy thế mà phải đi theo đuổi cô ấy."
"Vì vậy tôi mới nói, cô ấy chỉ biết dựa vào mấy cái mối quan hệ ngu xuân mà thôi, nhưng câu sau, tôi lại nói tiếp, tôi cũng dựa vào mối quan hệ ngu xuẩn, đúng là trời sinh một đôi."
"Nên, nếu đều là bạn bè, đương nhiên tôi phải chăm sóc cho cô ấy rồi, dù người khác có ngu xuẩn cũng không đủ tư cách, cách xa người của tôi một chút."
Vệ Mông đã nhớ ra cảnh đó rồi, trước mặt một nhóm cậu ấm, anh ta chỉ biết đứng sau chơi điện thoại, nên cũng nghe được chút chút, sơ sơ thôi, không nghe hết được.
Bây giờ, mới được người trong cuộ nói rõ ràng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh An, thấy sự ấm áp lan tỏa trong mắt anh, khuôn mặt vui vẻ, ánh mặt trời rọi xuống người anh, làm người ta phải lưu luyến.
Vệ Mông thấp giọng hỏi: "Vì chuyện hôm qua, hai người các cậu lại có tin đồn, còn chuyện của Hạ Ngưng Hoa, bây giờ trên mạng ai cũng tò mò quan hệ của hai người, cậu đã chuẩ bị công khai chưa?"
"Nếu không có ý định công khai, thì hai người nên cẩn thận một chút, còn nếu công khai, hãy thông báo cho công ty, để công ty có thể chuẩn bị sẵn sàng."
"Đương nhiên chuyện công khai cũng quan trọng." Diệp Tĩnh An nói như chuyện thường tình: "Sao phải giấu giấu diếm diếm làm gì?"
"Nhưng mà." Ánh mắt Diệp Tĩnh An hiện lên sự dịu dàng, "Tôi muốn hỏi sy kiến của cô ấy trước."
Cuối cùng, bọn họ đành phải ra khỏi phòng, đi tới phòng nghỉ của Đỗ Vu Thư, đang định gõ cửa, đột nhiên phát hiện của không khóa, Diệp Tĩnh mở cưa đi vào, vừa đúng lúc nghe thấy Vương Tiệp nghiêm túc lạnh lùng hỏi -- "Nói cho chị biết, rốt cuộc hai em có định công khai không?"
"Bí mật!"
"Công khai!"
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, lướt qua những người khác, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Nghiêm túc kiên quyết.