• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41
Im lặng một lúc thật lâu, Đỗ Vu Thư đột nhiên mở miệng nói: "Anh, anh đã từng thích người nào chưa?"
Dừng một chút, Đỗ Vu Thư lập tức bổ sung thêm: "Không đúng, phải nói là, anh đã từng yêu ai chưa?"
Đỗ Ngôn Tố không trả lời câu hỏi này, anh ấy mỉm cười sờ đầu Đỗ Vu Thư, giống như đang an ủi mỗi khi Đỗ Vu Thư khóc lầm lúc nhỏ, còn thêm chút dỗ dành, "Anh thấy là chuyện anh có yêu ai không, không liên quan tới chuyện này đâu."
"Anh chưa từng, đúng không?" Đỗ Vu Thư nghiêng đầu, cô bật cười, cô đưa tay vén tóc sau tai, hành động vô cùng quyến rũ. Cô nhẹ nhàng nó, giọng nói vô cùng bình tĩnh như chắc chắn, "Anh chưa từng."
Nên là, anh à, sao anh có thể hiểu được cái cảm giác muốn tới gần nhưng không được, dù cho có tới gần được đi chăng nữa, rồi cũng sẽ bị tổn thương thôi, rõ ràng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình không thể tin được, nhưng vẫn cố tình đưa chân vào cạm bẫy tình cảm?
Em làm sao mới dũng cảm một chút đây?
Em không muốn nói cho anh ấy biết, em thích anh ấy, thích gần mười năm rồi, em thích anh ấy còn nhiều hơn những gì anh ấy nghĩ.
Nhưng, em không thể làm được.
Em không chịu đựng được sự thương hại, ngạc nhiên của những người khác, nhưng em lại tiếc nuối.
Đặc biệt là từ anh ấy.
"Anh, anh còn nhớ không?" Đỗ Vu Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ông quản gia đã từng nói, ba mẹ của chúng ta cũng rất yêu nhau."
"Yêu nhau thì dễ nhưng để tới gần nhau thì khó lắm, không nhất thiết phải nắm tay nhau đi tới hết đời, hay sống tới lúc đầu bạc răng long, quen nhau thì có thể chia tay, kết hôn rồi thì cũng ly hôn được, thậm chí nếu hai người yêu nhau." Đỗ Vu Thư dừng một chút, từ từ nói, "Cũng có thể bị lãng quên, và cuối cùng trở thành mối hận."
"... Em và Diệp Tĩnh An chính là như vậy."
"Bọn em không hợp nhau."
"Phì..." Đỗ Ngôn Tố không kịp đề phòng bật cười lên, phá vỡ bầu không khí ảm đạm mất mát trong phòng, đôi mắt lóe lên chút đau lòng, nhưng anh ấy lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng mỉm cười, khẽ nói: "Bảo bối, em không biết là em đang bi quan lắm à?"
"Anh không ngờ cái đầu nhỏ của Thư Thư có suy nghĩ vậy hằng ngày đấy." Đỗ Ngôn Tố xoa mái tóc Đỗ Vu Thư, làm rối cả tóc cô, Đỗ Vu Thư bị anh ấy xoa hơi đau, cô xoay người lại chụp lấy bàn tay của anh mình.
Bầu không khi đã dịu hơn rồi.
Đỗ Ngôn Tố nâng mặt Đỗ Vu Thư lên, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ nói: "Nhìn vào mắt anh, Thư Thư."
Đôi mắt kia quá sắc bén, Đỗ Vu Thư theo bản năng muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng Đỗ Ngôn Tố vừa nói xong, Đỗ Vu Thư mấp mấy môi, mạnh mẽ nhìn Đỗ Ngôn Tố, không nhìn đi chỗ khác.
"Cô bé ngốc." Giọng nói của Đỗ Ngôn Tố chứa đầy sự cưng chiều nhưng cũng hơi bất lực, "Anh làm anh trai, thì là cái gì?"
"Chẳng lẽ anh cứ vô dụng như vậy sao?" Đỗ Ngôn Tố vừa giạn vừa buồn cười nói: "Diệp Tĩnh An dám vứt bỏ em? Diệp Tĩnh An dám bắt nạt em? Cậu ta thử đụng vào một ngón tay của em thử xem anh có dám hạ thuốc cậu ta cột lên giường, cho em tha hồ xả giận không."
"Anh...!" Mặt Đỗ Vu Thư ửng đỏ lên, cô nghiến răng nói: "Anh nói bậy bạ gì vậy!"
"Có à?" Đỗ Vu Thư ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Em là công chúa của anh, là báo vật trong tay anh, sao anh có thể để em chịu uất ức được?"
"Không phải là một tên Diệp Tĩnh An thôi sao? Nếu em thích, thì chúng ta cứ bỏ thuốc cậu ta rồi cột ở nhà, tới một ngày nào đó, em không thích cậu ta nữa, thì đá ra ngoài thôi... Chuyện đơn giản như vậy, có đáng để em đau khổ suy nghĩ không?"
"Anh...!"
"Sao, đau lòng à?" Đỗ Ngôn Tố cố ý cười ác độc, bất lực buông tay ra, "Đôi khi anh cũng thật sự rất muốn cạy đầu em ra để xem thử xem, trong đầu chứa cái gì."
"Là vì ba mẹ để lại bóng ma quá lớn cho em sao?" Đỗ Ngôn Tố suy tư nói: "Nhưng mà Thư Thư, em và mẹ, không giống nhau."
"Diệp Tĩnh An và ba cũng chẳng có điểm chung nào, sao em biết được, em và Diệp Tĩnh An không hợp nhau chứ?" Đỗ Ngôn Tố thở dài, "Tuyên án xử tử cho nhau như vậy, em vui không?"
Đương nhiên không...
Đỗ Vu Thư cắn môi dưới, cô lắc đầu.
"Nói tới nói lui, thì vẫn là em nhát gan thôi." Đỗ Ngôn Tố dịu dàng nói, "Em là em gái anh, là cô cống chúa nhỏ của nhà họ Đỗ trong tay, em nên sống vui vẻ thoải mái mới đúng, em còn phải sợ cái gì?"
"Mọi chuyện đều có anh rồi, em cứ làm những gì em muốn, thích cậu ta, thì cứ ở cạnh cậu ta, cho dù sau này có chia tay đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện của sau này, bây giờ em vẫn chưa vượt qua được, thì đã bắt đầu lo lắng rồi, chưa quen nhau, đã tính tới chuyện chia tay rồi, em nghĩ sẽ không thể vượt qua những chuyện đó sao?" Đỗ Ngôn Tố dở khóc dở cười nói, "Sao em không chịu suy nghĩ tới con của hai đứa?"
"Anh -- !" Đỗ Vu Thư kéo dài giọng nói.
"Được được được, anh không nó nữa." Đỗ Ngôn Tố giơ tay đầu hàng, "Tương lai là do hai đứa tự xây dựng nên, không phải là một mình em ngồi đây suy nghĩ bậy bạ."
Đôi mắt của Đỗ Ngôn Tố vô cùng dịu dàng, anh khẽ nói, đôi mắt như nhìn ngoài cửa sổ, nhưng cũng như đang nhìn Đỗ Vu Thư.
"Bảo bối, em đang chối bỏ chính bản thân em sao?"
Giọng nói của Đỗ Ngôn Tỗ không lớn lắm, khóe môi cũng khẽ cười, nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc, dường như có thể đánh ngất được Đỗ Vu Thư.
"Em không có mà...!" Đỗ Vu Thư phản bác.
"Thật à?" Đỗ Vu Thư lẳng lặng nhìn cô cô, thờ ơ nói, đôi mắt sắc bén lại tĩnh lặng, dường như có thể đâm thấu tim người khác.
"Em chỉ là, chỉ là, chỉ là anh ấy thích người kia thôi, còn em thì chỉ có giả vờ mạnh mẽ, là một Đỗ Vu Thư giả mạo, em vốn không phải là chính bản thân em!"
"Vậy à?" Đỗ Ngôn Tố cười, "Dù là em có giả vờ đi chăng nữa, dù là diễn hay đa nhân cách, chẳng phải đều là em cả sao?"
"Mà, sao em có thể xác định được rằng, Diệp Tĩnh An mà em đang nhìn thấy sờ sờ trước mắt, chính là bộ mặt thật của Diệp Tĩnh An chứ."
"Đương nhiên là em nhìn ra được rồi." Đỗ Vu Thư lập tức phản bác, chẳng lẽ cô còn không thấy được bộ mặt thật của Diệp Tĩnh An à?
Cô đã theo dõi anh suốt tám năm trời.
Đỗ Ngôn Tố không nói gì, anh ấy chỉ yên lặng nhìn cô, cuối cùng anh ấy chậm rãi nói: "Dũng cảm một lên đi, Đỗ Vu Thư."
"Nếu không muốn chính mình phải sống trong hối hận, thì em cứ ngồi yên đó đi." Đỗ Ngôn Tố nhìn gương mặt của Đỗ Vu Thư, anh ấy từ từ nói: "Cậu ta sẽ dẫn một cô gái xinh đẹp, tay cầm bó hoa, tất cả mọi người ai cũng chúc phúc cho bọn họ, bọn họ đứng nhìn nhau mỉm cười trong hôn lễ, rồi hứa hẹn cả đời."
Khoảnh khắc đó, Đỗ Vu Thư cảm thấy rất phức tạp, cô cắn môi dưới thật chặt, chịu đựng cơn đau xé lòng, cuối cùng cũng từ từ mở miệng, ánh mắt sáng long lanh, "Em hiểu rồi."
"Cảm ơn anh."
"Cô bé ngốc, em cảm ơn anh cái gì?" Đỗ Ngôn Tố đưa tay vuốt tóc Đỗ Vu Thư, trêu chọc nói: "Vậy mới là bảo bối của anh chứ, còn chuyện gì to tát lắm à? Cùng lắm thì anh trai trói người về cho em thôi."
"Anh!"
"Tuy anh không muốn cô bé nhà anh chạy theo tên khác, nhưng con gái lớn mà, anh không thể tự mình quyết định được nữa rồi." Đỗ Ngôn Tố than thở, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Anh!"
"Được rồi được rồi, không bắt nạt em nữa, công ty vẫn còn có việc, anh phải về rồi." Đỗ Ngôn Tố cười nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi, nghe nói chiều nay bọn em phải quay nữa à?"
"Dạ." Đỗ Vu Thư gật đầu, đáp, "Anh, anh ăn cơm chưa? Hay anh nghỉ ngơi một chút nữa rồi đi, em..."
"Ăn rồi, em yên tâm đi, nhưng mà anh ngủ tới mười một giờ sáng mới dậy đấy." Đỗ Ngôn Tố mở cửa, cười híp mắt nói: "Đừng lo lắng cho anh, ngoan."
Ra khỏi cửa, Đỗ Ngôn Tố nhìn Vương Tiệp đang cười tới nỗi run rẩy trong lòng, anh ấy lạnh lùng mở miệng, "Lại đây."
"Tổng giám đốc Đỗ..." Vương Tiệp ngừng cười, trong lòng càng hốt hoảng, nhìn thấy nụ cười của Đỗ Ngôn Tố, chị thật sự muốn đâm đầu chết đi cho xong.
"Chuyện lớn như vậy, mà cô lại không báo lại cho tôi, người đại diện như cô, làm việc tốt lắm." Đỗ Ngôn Tố thờ ơ nói, quay đầu rời đi, Vương Tiệp sợ hãi đi theo, trong lòng chị vô cùng hói hận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, đành cúi đầu khom lưng giải thích, "Tôi cũng mới vừa được biết thôi..."
"Thư Thư thích Diệp Tĩnh An lâu như vậy, mà cô làm người đại diện thì mới biết, à."
Đỗ Ngôn Tố cười, Vương Tiệp suýt nữa đã mắc bẫy, lập tức sửa lời: "Tôi biết, tôi biết."
"Biết chuyện nhưng không báo, Vương Tiệp, cô gan lắm." đỗ Ngôn Tố đột nhiên quay đầu lại, Vương Tiệp suýt ngã nhào lên người anh ấy, chị sợ tới mức sắp bật khóc, nhưng Đỗ Ngôn Tố chỉ lạnh lùng nói: "Rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng cho tôi."
"Tôi muốn biết mọi chuyện trong giới của Thư Thư và Diệp Tĩnh An, cả một dấu ngắt câu cũng không được thiếu, hiểu chưa?"
Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Đỗ Ngôn Tố, Vương Tiệp nào dám không nói? Chỉ sợ mình nói chậm quá, nên đành nói liên tục, rõ ràng dễ hiểu, Đỗ Ngôn Tố không thèm liếc nhìn chị một cái, rồi quay đầu bước đi.
'Rõ ràng mình ghét cái tên họ Diệp tới như vậy', Đỗ Ngôn Tố nheo mắt nhìn mặt trời, 'Nhưng cô bé nhà mình lại thích cái tên họ Diệp đó.'
'Mình còn cách nào nữa đây? So với chuyện cứng rắng ép con bé rời xa Diệp Tĩnh An, thì mình tình nguyện để con bé bên cạnh cậu ta hơn.'
'Mình cũng không muốn nhìn thấy gương mặt đau khổ trống rỗng của Thư Thư nữa.'
'Mình đã từng thề, sẽ bảo vệ con bé, để con bé sống bình yên vui vẻ cả đời.'
'Nên tại sao chuyện này thì mình không thể để nó vui vẻ được?'
**
Thực ra, Đỗ Vu Thư cũng không nghỉ ngơi nhiều, cô dành cả buổi trưa để suy nghĩ lời Đỗ Ngôn Tố nói, cô tự hỏi mình, có phải mình thật sự nhát gan tới vậy không?
Nếu không nói chuyện độc mồm độc miệng kiêu ngạo, hay bối cảnh gia đình, Đỗ Vu Thư thở dài, mình đúng là quá nhát gan.
Còn Diệp Tĩnh An thì sao? Anh ấy thật sự ghét mình, hay cũng vì quá nhát gan...?
Đỗ Vu Thư dở khóc dở cười lắc đầu, tại soa mình lại nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Mình không cũng không phải là Diệp Tĩnh An, thì làm sao mà hiểu được, Diệp Tĩnh An nghĩ gì?
Sắp bắt đầu quay hình, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An cùng được đưa ra khỏi khu khách sạn, không biết có phải là vì chuyện cá nhân không, cô cứ cảm thấy buổi trưa hôn nay sáng hơn một chút.
Nhất là khi nhìn thấy Diệp Tĩnh An cứng đờ người bên cạnh, Đỗ Vu Thư cảm thấy rất vui sướng
Sáng nay bọn họ đã tìm được ba bốn bản đồ kho báu, nhưng tấm thẻ barnd dồ như một miếng ghép hình, đừng nói tới chuyện có đúng hay chưa, hợp hay không hợp, cũng không biết rõ có tổng cộng bao nhiêu khối, Đỗ Vu Thư quay đầu nói với Diệp Tĩnh An: "Nhanh một chút?"
"Ừm." Diệp Tĩnh An gật đầu, cơ thể sợ hãi cứng đờ, Đỗ Vu Thư cứ bùi ngùi, "Thật ra thì cũng nên cho fan anh biết, con người thật sự của nam thần bọn họ là như thế nào."
"Vậy cũng phải để fan của cô nhìn, xem nữ thần của mấy cô vừa dũng cảm lại nhanh nhẹn, còn nữ thần thì?" Diệp Tĩnh An trả lời mỉa mai, giống như kiểu tranh cãi như này làm anh vui vẻ lên không ít, nghĩ lại buổi trưa hôm nay, Đỗ Vu Thư tránh anh như tránh dịch, đôi mắt Diệp Tĩnh An tối lại vài phần.
Đỗ Vu Thư im lặng, rồi đứng im ở đó, như nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm, cô run rẩy chỉ tay về phía trước, khóe mắt rưng rưng nước mắt, sợ hãi nói: "...Đó... Đó... A a a a a...!!!"
Diệp Tĩnh An giật mình, tiếng thét chói tai của Đỗ Vu Thư đâm thẳng vào đầu anh, thậm chí, anh còn không kịp suy nghĩ gì nữa, bước chân tới gần Đỗ Vu Thư, đưa hai tay ôm cô vào lòng mình, Đỗ Vu Thư càng thét lớn hơn: "... A a a a a a!"
Dù vậy, Diệp Tĩnh An vẫn bảo vệ Đõ Vu Thư.
Cho dù chính bản thân anh cũng rất sợ hãi.
Tiếng thét của Đỗ Vu Thư dừng lại, cô muốn giãy giụa, nhưng lại cắn môi dưới, cuối cùng cũng không giãy nữa, cô nhìn Diệp Tĩnh An, rồi đưa đây vỗ lưng Diệp Tĩnh An, nhỏ giọng nói: "Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ."
"Cục cưng ngoan, trên đời này không có quỷ đâu, đừng sợ nha, ngaon."
Diệp Tĩnh An đờ người, sau đó bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Đỗ Vu Thư, đôi mắt ẩn hiện nhiều cảm xúc, ngay cả Đỗ Vu Thư cũng không phát hiện ra.
"Giỡn xong chưa?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Giỡn với tôi vui không?" Diệp Tĩnh An hỏi lại một lần nữa, anh dường như rất tức giận, cơn giận hoàn toàn khác với người bình thường, ánh mắt anh lạnh lùng, anh gằn từng tiếng hỏi: "Giỡn vui không?"
Giọng nói như viên đá lạnh lẽo, Đỗ Vu Thư chưa từng thấy ánh mắt như vậy, cô muốn giải thích, nhưng mở miệng ra cũng không biết phải nói thế nào, cô đành nói: "Anh sẽ không giận chứ?"
Camera-man và cả hai đạo diễn cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, hai người nhìn thoáng qua nhau, rồi vội vàng đi lên hòa giải, sắp xếp mọi chuyện một chút, nếu các nghệ sĩ xảy ra xungd dột, thì chỉ có thể tạm dừng quay một chút.
"Tức giận?" Diệp Tĩnh An lặp lại, anh như đang cười, "Cô thấy thế nào?"
Đỗ Vu Thư không trả lời, Diệp Tĩnh An yên lặng nhìn cô, các đạo diễn đi theo liếc nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạ, vội vàng đi lên hòa giải, nhưng đột nhiên Diệp Tĩnh na lại vươn tay ra, ôm Đỗ Vu Thư vào lòng, hét lớn: "Quỷ a a a a a....!"
"Tôi thật sự rất sợ a a a a a...!"
Chân đạo diễn lảo đảo một cái: "..."
Quay phim: "..."
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An không hề hay biết nhưng người khác đã cạn lời, anh chỉ đáng thương nhìn Đỗ Vu Thư, đôi mắt đào hoa ẩn hiện hơi nước, giống như một con vật nhỏ đáng thương đang nhìn cô, dáng vẻ kia thật sự không thể diễn tả thành lời được.
Một bông hoa cao quý Diệp Tĩnh An, lúc nào cũng lạnh lùng, dù là ai đi chăng nữa, Diệp Tĩnh An cũng tự xây cho mình một bức tường.
Anh nhìn cô như một con vật sợ bị vứt bỏ, tội nghiệp nhìn cô, anh làm nũng nói: "Cô phải bảo vệ tôi đó nha..."
"Cục cưng sợ đó."
Dáng vé cứ như một chút mèo dễ thương!'
Từ bông hoa cao quý tới con mèo khác nhau một trời một vực...
Đỗ Vu Thư không thể dừng thét thầm được!"
"Mẹ đang bao vệ con đây." Rõ ràng Diệp Tĩnh An ôm Đỗ Vu Thư vào lòng, nhưng lại giống một chú mèo, giọng nói không có nhịp điệu, "Nếu không thì cục cưng khóc đó."
Cái này thì không chỉ một mình Đỗ Vu Thư, mà ngay cả đạo diễn cũng phải xiêu lòng!'
Nam thần cao quý lạnh lùng, lại đang làm nũng! Làm nũng! Làm nũng kìa oa hu hu!
Mặt Đỗ Vu Thư đỏ bừng, nhưng vẫn cố mạnh miệng, "Ai thèm bảo vệ anh chứ?"
Đạo diễn đi theo: Buông nam thần ra đi, để tôi! Để tôi bảo vệ cho!
Diệp Tĩnh An híp mắt, ánh mắt vừa hài lòng, vừa giảo hoạt, "Cục cưng sợ mà."
"Mẹ vừa mới bắt nạt cục cưng xong đấy."
Đỗ Vu Thư á khẩu không trả lời được, cô chợt hơi đau lòng.
Đỗ Vu Thư dứt khoát nắm bàn tay thon dài trắng nõn của Diêp Tĩnh An, mạnh mẽ nói: "Tôi dẫn anh đi, anh lo mà nghiêm túc đi theo tôi đi nhé!"
Tuy rằng ác miệng vậy thôi, nhưng cũng nhanh chóng nắm tay anh, Diệp Tĩnh An hài lòng gật đầu, khóe miệng khẽ giơ lên, rồi yên lặng mỉm cười.
Xem ra tâm địa gian xảo của mình, vẫn còn một chút tác dụng.
Hai vị đạo diễn đi theo cũng bị xiêu lòng theo!
Thì ra nam thần lạnh lùng cũng có lúc dễ thương như vậy cơ đây! Giọng nói mềm yếu, ánh mắt nhỏ của cục cưng ngọt ngào, làm người ta hạn không thể hiến tim mình cho anh luôn nè!
Còn nữ thần bình thường lúc nào cũng lãnh đạm, bây giờ lại hoạt bát vui vẻ như vậy, thay đổi chóng mặt, rõ ràng lúc cô rất ác mồm ác miệng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được chiều chuộng!
Đột nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi =V=!
Tổng đạo diễn há mồm trợn mắt theo dõi, hỏi trợ lý bên cạnh, "Thì ra đây là quan hệ không tốt trong truyền thuyết à?"
"Cãi nhau tới Đại Tây Dương?"
"Đây chính là cái mà mọi người bảo không tham gia show thực tế thì có nghĩa là không biết ghi hình show thực tế à?"
Trợ lý bình tĩnh nói: "Tất cả chỉ là tin đồn mà chú còn tin được à."
Đạo diễn: "..."
"Sao cô nghiêm túc dữ vậy?" Đạo diễn lại hỏi trợ lý.
"Tôi thấy tam quan của mình nát hết cả rồi.
Vậy mới nói, ngạc nhiên tới mức mất hết cả tam quan thì không phải một mình mình mà!
Là một nam thần sợ ma, Diệp Tĩnh An cảm thấy tổ chương trình đúng là hết lòng giúp đỡ anh, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ chương trình lại quay tập hai về chủ đề thám hiểm khảo cổ? Đúng là giúp anh một đại ân rồi.
Đây là laafnd dầu tiên anh cảm thấy mình tham gia chương trình là hoàn toàn chính xác.
Là một nam thần sợ ma, Diệp Tĩnh An bị Đỗ Vu Thư dắt đi, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau.
Diệp Tĩnh An khẽ giơ môi lên.
"Không làm gì sai thì ma quỷ nào tới chứ, sợ làm cái gì?" Đỗ Vu Thư độc miệng nói: "Ở đây toàn là mấy anh quay phim, không khí còn không đủ hít thở, ngoài trừ tiếng gió bên ngoài vừa nãy, thì còn gì đáng sợ nữa đâu?"
"Ở đây cũng chả có gương Phong Linh gì gì đó..."
Nói xong, Đỗ Vu Thư thấy kỳ lạ quay đầu lại, cô nheo mắt, chỉ phía trước: "Anh nhìn cái đằng trước đi, miếng băng keo dán trên kia còn bị bong ra một nửa kìa, tôi thật sự rất muốn hỏi tổ chương trình có thể chuyện nghiệp một chút được không?"
Nhân viên giả ma: "..."
Sao nữ thần lại độc miệng vậy chứ!
Diệp Tĩnh An phì cười, Vu Thư thật là, càng lúc càng đáng yêu...
Cách an ủi người khác lạ như vậy, làm người ta buồn cười thật...
"Tôi sợ.."Ánh mắt Đỗ Vu Thư nhìn về phía trước, không để lộ cảm xúc, Diệp Tĩnh An cúi đầu, hình như anh hơi xấu hổ, giọng nói nhỏ tới mức sắp không nghe được nữa.
-- Anh cố gắng che giấu niềm vui trong giọng nói.
"Có gì phải sợ?" Đỗ Vu Thư hơi do dự, cô nhíu mày nói to: "Tôi ở đây."
"Dù là có ma đi chăng nữa, thì cũng ăn tôi đầu tiên tôi, tôi có thể chắc chắn với anh thịt tôi mềm hơn thịt anh nhiều.'
Diệp Tĩnh An hoàn toàn không thể kìm chế nụ cười trên môi được, anh cúi đầu né tránh máy quay, ra vẻ sợ hãi.
"Được rồi." Giọng nói của Đỗ Vu Thư đã dịu dàng hơn một chút, cô hạ thấp giọng nói: "Đừng sợ, có tôi đây."
"Tôi sẽ bảo vệ cho anh."
Giọng nói đó, vừa dịu dàng lại vừa cứng rắng, như lời hứa cả đời.
Diệp Tĩnh An hoảng hốt một chút, mãi một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng đáp lại.
Anh sẽ bảo vệ em, Thư Thư.
Em cũng phải nhớ bảo vệ anh luôn đấy, Thư Thư.
"Nên nhiệm vụ lần này là gì đây, cô gái xinh đẹp?" Đỗ Vu Thư nói: "Cô gái xinh đẹp, tôi đề nghị cô cởi bộ đồ này ra trước đi, trời nóng hừng hực còn ăn mặc như vậy, chắc cô nóng lắm nhỉ?"
"Nóng quá thì sẽ chảy mồ hôi đó, trong đây lại ngột ngạt, không tốt cho da con gái đâu." Đỗ Vu Thư chân thành nói, "Cô gái xinh đẹp thế này, cho dù cô cải trang thế nào đi nữa cũng không làm mất đi vẻ đẹp của cô đâu, để chúng tôi nhìn gần cái vẻ đẹp này được không?"
"Tôi tin, nhất định sẽ làm tan mây mù nơi đây."
Cô gái đóng giả quỷ bỗng chốc đỏ mặt, rồi lấy một tờ giấy nhét vào ngực Đỗ Vu Thư, tức giận lầm bầm: "Tôi vui đó, nên cho cô luôn."
Đỗ Vu Thư nheo mắt mỉm cười, chân thành nói: "Cô đúng là ánh đèn dẫn lỗi, là niềm hy vọng tiến về phía trước của chúng tôi, cô thật sự đẹp lắm đó."
Đạo diễn đang theo dõi màn hình, tức giận la như sấm, "Chuyện gì đây?! Sao lại đưa luôn như vậy được?! Đây là nhân viên bên mình à?! Sao tự nhiên lại mang cho không?!"
Trong màn hình, Đỗ Vu Thư bình an cầm tờ giấy đi tiếp, một nhân viên đang cởi trang phục và đạo cụ ra, để lộ một khuôn mặt non nớt, cười rực rỡ, làm hành động cố gắng lên sau lưng Đỗ Vu Thư.
"... Hình như, đó là tình nguyện viên thì phải." Trợ lý từ từ nói.
Đạo diễn: "... Tôi nhớ là chúng ta chỉ tìm diễn viên quần chúng thôi mà."
"Tôi thấy tình nguyện viên mấy cổ tốt hơn đó." Trợ lý nhún vai, "Dù sao thì mấy cổ cũng không làm vì tiền."
Đạo diễn: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK