• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45

Hiện thực lúc nào cũng là một sự bất ngờ, lúc Đỗ Vu Thư mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông cười dịu dàng bên ngoài, cô hơi sững sốt.

"Sao lại tới đây?" Cô hỏi.

Diệp Tĩnh An để tay ở sau lưng, khẽ cười, giọng nói dịu dàng, "Anh nhớ em lắm."

Nhớ em, nên tới.

Đơn giản, trắng trợn, dứt khoát, làm Đỗ Vu Thư cũng hơi luống cuống chân tay.

Nhớ em, nên vượt qua hàng trăm cây số, từ thành phố này tới thành phố kia, chỉ vì muốn gặp em trong vài tiếng ngắn ngủi.

Cho dù chỉ là một phút thôi, cũng tốt rồi.

Mặc dù mấy ngày nay Diệp Tĩnh An liên tục tỏ tình với cô, nhưng lúc Diệp Tĩnh An nói ra câu rung động lòng người như vậy, cô lại không đáp lại gì.

Cô chỉ đỏ mặc đứng lên.

Đôi mắt Diệp Tĩnh An hiện lên ý cười: "Không mời anh vào ngồi chút sao?"

Đỗ Vu Thư đưa mắt nhìn anh, lén lút nhìn anh đã lâu, mọi nhất cử nhất động thay đổi như thế nào, sao qua được mắt cô?

Tai Diệp Tĩnh An đỏ bừng.

Đỗ Vu Thư cũng hơi buồn cười, cô cười nhẹ nói: "Cái của này của nhà tôi, không phải ai cũng vào được đâu nhé."

"Vào cửa nhà tôi rồi, thì là người của tôi, tiểu nương tử đã hiểu chưa?"

Đỗ Vu Thư miễn cưỡng tựa vào khung cửa, lấy điện thoại ra, ung dung khiêu cằm Diệp Tĩnh An, lười biếng nói: "Hiểu chưa?"

Thần thái của Diêp Tĩnh An vẫn khồng thay đổi, con ngươi đen láy, anh dịu dàng gật đầu nói: "Tự nhiên."

Đỗ Vu Thư nổi hứng, cười nói: "Chúc mừng anh trở thành tiểu thiếp thứ mười sáu của tôi."

"Vậy những người là ai?" Diệp Tĩnh An bình tĩnh hỏi ngược lại.

Đúng là rất biết chuyển chủ đề...

Đỗ Vu Thư suy tư một lúc, nói: "Nên anh cũng có hy vọng chuyển lên chính thức đấy."Ý là nếu không có những người kia à?

Diệp Tĩnh An cười nói: "Vậy mười lăm tiểu thiếp còn lại đâu?"

Đỗ Vu Thư mặc kệ, anh liếc một cái rồi đi vào trong, có vào hay không hả!

Diệp Tĩnh An mỉm cười đi vào, Đỗ Vu Thư quay đầu nhìn anh, chỉ thấy được một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, hơi sáng, khóe miệng khẽ cười, nụ cười bình tĩnh mà dịu dàng, thêm chút ngọt ngào, cùng đóa hoa hồng trắng sữa mềm mại càng làm nổi bật sự nhu hòa của anh, giống như có một vầng sáng quanh anh vậy.

"Thư Thư, anh thích em."

Diệp Tĩnh An mở miệng nói.

Gương mặt cùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, nhưng anh lại dịu dàng nói, mềm mại như mây trắng, mang theo vô vàn sự mộng mơ.

"...Anh có biết ý nghĩa của hoa hồng sâm banh không?"

Đỗ Vu Thư nghe thấy mình hỏi anh như vậy, giọng nói vô cùng thấp, hơi đứt quãng, ánh mắt đào hoa nhìn thẳng làm thần hồn cô điên đảo.

"Hoa hồng sâm banh, là quốc hoa của Bulgaria. Ý nghĩa của hoa là..." Diệp Tĩnh An dừng một, đôi mắt mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư, nhưng trong đó, Đỗ Vu Thư lại nhìn thấy sự trịnh trọng và chân thành, "Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời, nhớ em là nỗi khổ ngọt ngào, em chính là niềm kiêu hãnh của anh, không có em, anh như con thuyền lạc lối."

Giọng nói của Diệp Tĩnh An rất nhẹ nhàng, như bình rượu ngàn năm, làm đắm say lòng người.Đỗ Vu Thư cảm thấy mình cũng sắp say rồi.

"Nó còn một ý nghĩa nữa." Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, cô gái nhỏ bé năm nào sâu trong tâm trí anh, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, "Anh chỉ chung thủy với mỗi em thôi."

"Em có đồng ý nhận lấy sự chung thủy của anh không, Thư Thư?"

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Màu hoa hồng trắng sữa chập chờn xung quanh, không khí trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.Đỗ Vu Thư từ từ giơ tay nhận lấy đóa hoa, màu trắng sữa của hoa hòng làm người khác phải say lòng.

"Được."

Đỗ Vu Thư bật cười, màu sắc hoa hồng, làm nụ cười cô trở nên hấp dẫn quyến rũ hơn.Đúng là, người còn đẹp hơn hoa.

Diệp Tĩnh An thầm nghĩ.

Trong không khí ngọt ngào, Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư vừa kết thúc đối thoại, thì cũng hơi lúng túng.

Hai người đều ngồi trên ghế salon, xem tivi, còn cố ý giữ khoảng cách với nhau, ở giữa hai người cũng đủ chỗ cho thêm một người ngồi.

Mà trên tivi, vẫn đang quảng cáo kem đánh răng.

Đỗ Vu Thư cắm hoa vào bình đã lâu không dùng, không phải cô chưa từng mua hoa, nhưng sau này, càng lúc càng bộn, không có thời gian để làm những việc này nữa, nên cho dù trong nhà có bình hoa, Đỗ Vu Thư cũng không dùng tới.

Cô đặt bình hoa hồng sâm banh lên bàn trà trước ghế sofa.

Từ góc độ của Đỗ Vu Thư, đóa hoa như nằm ngay trước mặt cô, cũng không biết bây giờ cô đang xem tivi, hay đang ngắm hoa nữa.

"Thư Thư." Diêp Tĩnh An đột nhiên nói.

"Hửm?" Đỗ Vu Thư đáp lại, nhưng cô không quay đầu qua, tầm mắt vẫn chăm chú vào tivi.

"Em còn nhớ lúc ở trường quay 'Hiền vương' không?" Diệp Tĩnh An từ từ nói, như đang phân vân, "Anh vẫn không hiểu một chuyện, sao tự nhiên lúc đó em thay đổi thái độ với anh, khác một trời một vực so với lúc trước vậy?"

Cuối cùng cũng vẫn phải hỏi thôi, Diệp Tĩnh An nghĩ, honag mang từ lâu, cuối cùng ngày hôm nay, anh cũng có thể nhận được đáp án từ miệng cô.

"..." Đỗ Vu Thư hơi im lặng, cuối cùng vẫn thành thật nói: "Chỉ là em nghe thấy vài câu không nên nghe, lúc đó, em đứng ngoài cửa, mà cửa lại không đóng, nên em nghe rất rõ."

"Lúc đó, anh đã nói..." Ánh mắt Đỗ Vu Thư hơi mông lung, nhưng vẫn bình tĩnh kể lại; "Đỗ Vu Thư à? Cũng chỉ biết dựa vào người sau lưng thôi, còn Hạ Ngưng Hoa thì khác, vừa có thần thái, lại vừa có kỹ thuật diễn xuất."

Bây giờ nghĩ lại, Đỗ Vu Thư cảm thấy hơi buồn cười, lúc đó, chỉ vì một câu nói này, mà cô lại cho rằng DIệp Tĩnh An ghét mình, đúng là... Buồn cười.

Thì ra mình cũng có lúc ngây thơ như vậy à?

Quả nhiên, khi đó cô vẫn còn quá trẻ con.

"Em đúng là thẳng thắn..." Diệp Tĩnh An đột nhiên nói, anh dở khóc dở cười, "Khúc sau vẫn còn nhiều câu nữa đấy, thật ra nếu nói tiếp nữa, thì anh thật sự hơi oan uổng."

"Có mất mặt cũng không còn cách nào khác." Đỗ Vu Thư bất đắc dĩ nói, bây giờ hai người không còn lúng túng nữa, nhớ lại thời kỳ nông nỗi của tuổi trẻ, Đỗ Vu Thư khẽ nở nụ cười, "Khi đó, em chỉ nghĩ gì làm nấy thôi, có mất mặt, cũng không thể tìm hiểu đâu."

Đúng là thành thật ngoài dự đoán, Diệp Tĩnh An nghiêng đầu nhìn cô, Đỗ Vu Thư híp mắt, thoạt nhìn có hơi bất lục, nhưng cũng có chút chân thành, gò má ửng đỏ, vô cùng xinh đẹp.

"Em không muốn lừa anh." Đỗ Vu Thư nghiêm túc nói.

Diệp Tĩnh An giống như bị cái gì đó chạm nhẹ, anh khẽ cười, bởi vì không muốn lừa gạt anh, nên cho dù có mất mặt cũng không nói sự thật cho anh biết à?

Đúng là... đáng yêu quá đi thôi.

"Thật ra anh có lời muốn nói." Diệp Tĩnh An im lặng một lúc rồi nói, anh là một người lúc nào cũng nói năng chính trực, nhưng đến trước mặt cô, anh lại ngại ngùng không nói nên lời.

"Ừm." Cho dù biết Diêp Tĩnh An định nói cái gì, Đỗ Vu Thư cũng muốn nghe chính miệng anh nói.Cô không chê anh nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, mà có người yêu kiêu ngạo kỳ lạ độc miệng, dịu dàng nói ngọt ngào không dễ dàng gì cả.

Cô đột nhiên muốn nắm chặt cơ hội, nghe một lần đầy đủ.

Đỗ Vu Thư đột nhiên khẽ cười, đôi mắt ẩn chứa niềm vui, nhưng Diệp Tĩnh An không nhìn thấy, anh cố gắng điều chỉnh lời nói của mình.

"Lúc đó, anh nói gì, anh cũng không nhớ rõ lắm." Diệp Tĩnh an thở, đôi tai đột nhiên ửng hồng, Đỗ Vu Thư nhìn thấy, ý cười trong mắt càng đậm hơn, nhưng vẫn cố tình lờ đi nơi khác.

Không để Diệp Tĩnh An nhìn thấy được cái gì.

"Anh nhớ mang máng,tôi là một chỉ biết dựa vào gia thế, Đỗ Vu Thư cũng vậy, cái này gọi là vật họp theo loài, người chia theo nhóm, tôi và Đỗ Vu Thư là một đôi trời sinh, nếu bây giờ mà yêu đương khác loài thì cũng không có kết quả tốt, như tôi và Đỗ Vu Thư này, vô cùng hợp."

"Còn về Hạ Ngưng Hoa, cô ta thì có quan hệ gì với anh chứ? Anh và cô ta khác loài đây."

Đôi mắt Đỗ Vu Thư hơi gợn sóng, Diệp Tĩnh An hình như hơi ngại ngùng, anh đưa tay gãi đầu, để gương mặt mình không nóng bừng lên, anh hàm hồ nói: "... Nên là, em đừng có hiểu lầm anh nữa nhé."

"Ha..." Đỗ Vu Thư bật cười, trước mặt xuất hiện hình ảnh, cô nhẹ nhàng nói: "Thật ra đây cũng không phải là lý do chính đâu."

"Anh còn nhơ chúng ta có một cảnh quay trong 'Hiền vương không? Chính là cái cảnh ôm nhau đấy, chúng ta phải NG rất nhiều lần, mỗi anh dựa vào gần em thì liền cứng đờ, biểu cảm cũng không tốt, cuối cùng đành phải để biên tập cắt nối mới qua được, lúc đó, em vừa đúng lúc nghe anh nói vậy, còn thấy phản ứng của anh nữa, không thể nào không nghĩ bậy bạ được, đúng không?" Đỗ Vu Thư buồn cười nói.

"Vậy anh càng oan hơn." Diệp Tĩnh An cảm thấy mình oan ức quá nhiều, Đậu Nga cũng chưa bằng anh, "Trước mặt người mình thích, anh không được căng thẳng sao? Đã vậy còn phải ôm nữa, không phải là ôm một người bình thường, đây là ôm cô gái mình thích, lúc quay phim cố gắng không được để cố ấy biết, khi đó anh mới hai mươi tuổi, quay cảnh ôm ấp nữ thần của mình, nên đương nhiên anh phải căng thẳng rồi."

"Lúc căng thẳng, chẳng phải ai cũng cứng người sao?"

Đỗ Vu Thư cười ra tiếng, trêu anh: "Nữ thần?"

"..." Diệp Tĩnh An lập tức phản lại: "Thế anh không phải là nam thần của em chắc?"

Đỗ Vu Thư tiếc nuối lắc đầu, "Thật sự không phải."

"Nam thần của em, phải cao trên 1m85, vóc đang cao ráo đẹp trai, tính cách hoạt bát, có thể tạo cho người ta cảm giác an lòng."

"Có chỗ nào giống anh đâu." Đỗ Vu Thư châm chọc.

"Anh biết ngay mà." Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh nói, "Đang miêu tả Ngôn Hi đúng không? Fan CP của em và cậu ta bay đầy trời rồi."

"Phì..." Đỗ Vu Thưu bật cười, nụ cười vô cùng vui vẻ, rơi vào mắt Diệp Tĩnh An, mặt anh càng lúc càng đen, Đỗ Vu Thư cong mắt cười nói: "Sao tự nhiên em nghe thấy mùi giấm nồng quá vậy ta."

Diệp Tĩnh An vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Dùng đệm lót được không? Hay là uống thuốc tăng chiều cao? Anh lớn tuổi rồi, không thể cao tự nhiên được nữa."

Đỗ Vu Thư vỗ ghế cười to, rồi dụi mắt, nghiêm túc nói: "Nam thần thì có thể có mấy trăm mấy nghìn người, nhưng người trong lòng em, chỉ có mỗi anh."

Giọng nói của Đỗ Vu Thư dịu dàng, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ, đôi mắt hơi ửng nước, để lộ những tháng năm tiếc nuối không nguôi.

Diệp Tĩnh An chậm rãi nhắm mắt.

Đây chính là câu nói làm rung động lòng người nhất anh từng nghe.

Tivi chuyển hình, dòng chữ 'Tung hoành ngang dọc' hiện lên, sau đó, chiếu một đoan phim ngắn giới thiệu, chưa tới ba phút, màn hình hiện lên con đường hoa cỏ, bện thành bốn chữ 'Tung hoành ngang dọc'.

"Tập một rồi." Đỗ Vu Thư cười cười, "Nhớ lại lúc đó, em sợ con nhện tới mức phát khóc, còn tông trúng vào anh nữa."

"Nói đi cũng nói lại, chúng ta đúng là rất có duyên."

Diệp Tĩnh An hừ một tiếng, làm gì có duyên phận, đều một tay anh tính kế cả thôi!

"Em thật sự sợ nhện à?" Diệp Tĩnh An hỏi.

"Thế anh cũng sợ ma à?" Đỗ Vu Thư nghiêng đầu hỏi.

Vài phút sau, hai người nhìn nhau cười, không cần phải nói gì cả.

Bạn nhìn đi, hai người bọn họ, đúng là ngốc thật.

Đỗ Vu Thư không sợ con nhện, nhưng cô lại nhào vào lòng Diệp Tĩnh An.

Diệp Tĩnh An cũng không sợ ma, nhưng anh lại nắm chặt tay Đỗ Vu Thư.

Hai người bọn họ, đều dùng những cách đơn giản mập mờ để biểu đạt tình cảm, nhưng vì bức tường quá dày, hiểu lầm quá nhiều, ngăn sông cách núi, mãi không thể đoán được kế hoạch của đối phương.

Có lẽ, không phải là không đoán được, chỉ là không thể tin được mà thôi.

"Anh nói xem, rốt cuộc là chúng ta ngốc tới mức nào vậy?" Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An đang đi tới chỗ mình trên tivi, cô đọc số của mình lên, lúc đó, trong lòng cô đã biết được của anh chính là số của cô, anh đang tìm cô.

"Nghe nói yêu đương sẽ bị ngốc ba năm đó, yêu thầm thì ngốc năm năm, IQ của chúng ta vốn thấp rồi, giờ ngốc thêm bảy tám năm nữa cũng không vấn đề gì đâu."

"Đúng thế." Đỗ Vu Thư cười khẽ trả lời.

"Em còn nhớ lúc chúng ta tuyên truyền 'Hiền vương' không?" Đỗ Vu Thư đột nhiên chuyển đề tài, cô hoài niệm nói: "Hình như bắt đầu từ đó, tin đồn chúng ta bất hòa, còn cái gì mà ê kíp ra tay nặng quá."

"Nhớ chứ." Diệp Tĩnh An khẽ gật đầu, "Lúc đó trong lòng anh cũng hơi khó chịu."

"Lúc tuyên truyền 'Hiền vương', không phải là đoạn chơi trò chơi sao? Hình như lúc đó chung ta phải ăn một cái bánh quy, phải cắn được hai cm, lúc đó, em còn từ chối nữa, anh nhớ không?"

"Những lúc ở cạnh em, sao anh có thể quên được?" Diệp Tĩnh An hời hợt nói, "Lúc đó, chính anh cũng phải đờ người, chẳng qua là khi đó em quay lưng về phía anh, nên mới không thấy được thôi."

"Lúc ấy, em nghĩ, anh chỉ ôm em có một cái thôi, mà còn cứng người nửa ngày, bây giờ còn phải ăn chung một miếng bánh, lỡ mà anh cắn môi chảy máu thì sao." Nói đến đây, Đỗ Vu Thư không nhịn được bật cười, "Bây giờ nghĩ lại thì, sao lúc đó lại ngốc quá vậy, suy nghĩ cho anh làm gì? Dù anh có cắn rách môi cũng không liên quan gì tới em mà."

Diệp Tĩn An xoa đầu Đỗ Vu Thư, nhíu mày nói: "Nói cái gì vậy? Nhưng mà em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá."

Diệp Tĩnh An dừng lại một chút, rồi nói nhỏ: "Anh sẽ không cắn rách môi đâu, cùng lắm là anh sẽ không rửa cái môi mình trong nhiều ngày thôi."

Đỗ Vu Thư: "... Vậy mới nói, lúc đó chúng ta quá ngu xuẩn."

Diệp Tĩnh An cầm tay Đỗ Vu Thư, nói: "Sai rồi, phải nói là chúng ta rất may mắn."

Đi nhiều đoạn đường như vậy, cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau.

"A...!"

Đúng lúc Đỗ Vu Thư muốn nói gì đó, đột nhiên một giọng nữ thét lên trong tivi, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên màn hình, rồi khẽ cười.

"A a a a a con nhện -- !"

Lúc này, tổ hậu kỳ thêm một dòng chữ, "Thì ra nữ thần cũng sợ con nhện O (∩_∩ )O~~ ..."

Đã vậy tổ hậu kỳ còn cố ý phóng to con nhện, phóng thật to, bên cạnh thêm một dòng chữ, "Đầu sỏ đã dọa nữ thần."

Trong màn hình, Đỗ Vu Thư hoảng sợ chạy khắp nơi, sau đó va vào lòng Diệp Tĩnh An, anh vuốt nhẹ lưng cô, giọng nói trấn an.

Tổ hậu kỳ cũng thiên vị hai người, viết đậm, "Chàng trai ấm áp x2"

Đỗ Vu Thư không nhịn được cười, "Lúc đó, em chỉ vì muốn tạo hiệu ứng cho tiết mục thôi, bây giờ cắt nối biên tập lại, đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc."

"Không sao, anh thông mình là được rồi." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Anh nuôi em."

"Anh kiếm tiền nuôi gia đình, em xinh đẹp như vậy, chỉ cần phối hợp với anh là được, em vừa lòng không?" Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư bên cạnh, khoảng cách giữa hai người biến mất lúc không hay, bây giờ ngồi gần, chỉ cần nghiêng đầu một cái là có nhìn nhau.

"Đương nhiên là hài lòng rồi." Đỗ Vu Thư cười cười, cô nói đùa: "Ông đây là một người mê sắc, nếu tiểu mỹ nhân không đẹp, thì có kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa, ông đây cũng không muốn nuôi."

"Anh biết là em rất thích gương mặt anh mà." Diệp Tĩnh An hùa theo, đôi mắt đào hoa di chuyển liên tục, "Nói mau, em yêu thầm anh từ lúc nào?"

"Phì!" Đỗ Vu Thư bật cười, rồi tiếp tục xem tivi.

"Đây là lần đầu tiên tham gia show truyền hình, vốn nghĩ ra sẽ rất khó, hiệu qua cũng bình thường thôi, nhưng không ngờ, hình như cũng không tệ." Đỗ Vu Thư sờ cằm, nói: "Tổ hậu kỳ có tâm đấy, biết gây cười."

"Vì em gây cười đó chứ." Diệp Tĩnh An cười nói: "Chỉ là một con nhện thôi, mà em đã bị ghép thành như vậy rồi, lúc đó anh gặp em, cứ tưởng em nhìn thấy khủng long hay gì đó chứ."

"Chẳng phải lúc sau em thấy khủng long hay sao?"

Trên tivi, hai người tiếp tục đi trong rừng, hai người không ngừng cãi nhau, cho tới khi gặp cái rương kia, hai người chế giễu nhua một chút, Diệp Tĩnh An hỏi: "Cô đoán thử xem, tôi có giúp cô không?" Đúng lúc đó, trên tivi đột nhiên xuất hiện một giọng nam, sau đó là dòng quảng cáo của nhà tài trợ, rồi: "Sẽ quay lại, sau quảng cáo."

Đỗ Vu Thư không thể không nói được: "... Tổ chương trình đúng là rất biết cắt."

"Để em xem Weibo thử."

Đỗ Vu Thư cầm điện thoại lên, đặt trên đùi, Diệp Tĩnh An, tự nhiên dựa vào, hơi thở của anh bây lên cổ cô, hơi ngứa ngáy, nhưng cũng có cảm giác không nói thàn lời.

Đỗ Vu Thư mở Weibo lên, "Xem hotsearch thôi."

"Chỉ thứ ba thôi à, hạng nhất là ai vậy?" Diệp Tĩnh An cũng xem cùng, anh thờ ơ nói, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng ngần của cô.

"Liên Thành công khai bạn gái ngoài giới." Đỗ Vu Thư nhìn lướt qua, nhíu mày nói: "Bạn gái ngoài giới? Em nhớ mấy tháng trước anh ta có tin đồn với cô MC kia mà?"

"Chỉ để bác bỏ tin đồn thôi." Diệp Tĩnh An không để ý nói.

"Lần trước, em còn thấy bọn họ hôn nhau." Đỗ Vu Thư nhớ lại cảnh mình đã thấy, "Lúc đó, Liên Thành còn nói yêu, nói kết hôn gì đó nữa, nhưng không ngờ, hôm nay lại công khai có bạn gái ngoài giới."

Cô nhấn mạnh hai chữ 'ngoài giới', Đỗ Vu Thư không quan tâm đề tài này lắm, cô trực tiếp mở bài 'Tung hoành ngang dọc' lên xem, cộng đồng mạng chia sẻ rất nhiều.

Thiên sứ cuối cùng đi toilet vào ban đêm; A a a a a a a, sao tổ chương trình lại vô nhân đạo như vậy chủ!!!! Có để cho người ta xem show yên ổn không hả! Cảm thấy nam thần nữ thần rất xứng đôi! Xứng đôi!

Ban ngày mệt rã rời: Tôi luôn kiên quyết nói mình là Thư đảng !! Nhưng bây giờ tôi muốn làm phản ! Tôi cảm thấy Diệp Tĩnh An và nữ thần rất hợp nhau a a a a !!! Cái kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau lớn mạnh thật !! Còn cái gì mà ' Cô đoán thử xem, tôi có giúp cô không', đúng kiểu giám đốc bá đạo luôn !

Mỗi ngày đều có điêu dân muốn hại trẫm: Vậy mà nói quan hệ không tốt à? Nhà nước đưa bằng chứng đi ! Phóng viên giao chứng cứ ra đây ! Tôi còn nhớ mấy người nói vì quan hệ không tốt mà ra tay nặng sao?! Hai người này yêu nhau muốn chết mà quan hệ không tốt cái gì?! Yêu đon phương thì đúng hơn!

Yêu đơn phương: Thậm chí tôi còn cảm thấy nữ thần chuẩn bị 'xuất giá' rồi...

Mặc dù có rất nhiều Weibo ủng hộ, những cũng có vài người không thích, nhưng hai người đã lăn lộn ở vòng giải trí lâu năm như vậy, bị scandal nhiều bọn họ cũng quen rồi, không quan tâm mấy, chỉ xem tiếp những cái khác.

Diệp Tĩnh An sung sướng híp mắt lại, "Bọn họ nói chúng ta có tướng phu thê."

Đỗ Vu Thư cười cười, rồi tiếp tục lướt xuống dưới, Diệp Tĩnh An không hề khách sáo khoát tay lên vai cô, nói: "Hay chúng ta đăng một cá Weibo đi, hôm nay bọn Mạnh Vân Duê đã đăng không biết bao nhiêu cái rồi, còn chúng ta thì không đăng một cái nữa là."

"Thì đăng, nhưng đăng gì bây giờ?" Suy nghĩ một chút, Đỗ Vu Thư hỏi.

"Nhân dịp này, hay em đăng 'có chịu giúp hay không'?" Nói xong, Diệp Tĩnh An cũng lấy được thoại của mình ra.

"Được." Đỗ Vu Thư đáp,

Nghĩ lại thì, Diệp Tĩnh An chạy từ thành phố này sang thành phố khác, sáng sớm ngày mai lại phải chạy ngược về, nên Đỗ Vu Thư đành dễ chịu một chút.

Chỉ là một bài đăng Weibo thôi mà.

Đỗ Vu Thư V: Có chịu giúp tôi hay không ( meo meo) @Diệp Tĩnh An.

Diệp Tĩnh An khẽ cười, anh đánh chữ, rồi nghiêng đầu nhìn Đỗ Vu Thư, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

... Làm sao có thể bỏ mặc mà không giúp cô đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK