• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20
Bây giờ Đỗ Vu Thư đặc biệt nhớ tới một lời mời, nội dung như sau, đối thủ một mất một còn của tôi đột nhiên mời tôi đi hẹn hò là sao thế.
Rốt cuộc Diệp Tĩnh An đang tính làm trò gì nữa vậy!
Đỗ Vu Thư hơi suy tư.
Đúng lúc đó, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Đỗ Vu Thư cầm lên nhì người gọi tới, rồi nhận điện thoại: "Anh."
"Tiểu Bảo." Giọng nói của người đàn ông bên đầu dây bên kia tràn đầy cưng chiều, trong mắt Đỗ Ngôn Tố, em gái chính là bảo bối của anh.
"Dạo này ổn không? Anh nghe nói em và Diệp Tĩnh An không hợp nhau, vậy mà bây giờ lại diễn cùng, thậm chí còn tham gia chung một chương trình thực tế, có cần anh giúp đỡ gì không?" Người đàn ông khẽ cười hỏi.
"Khụ!" Đỗ Vu Thư đang uống nước, nghe anh ấy nói vậy, cô lập tức bị sặc, cô vỗ ngực mình: "Anh, anh nghe ai nói vậy, mấy tin đồn giải trí này mà anh cũng tin à? Anh cứ yên tâm đi."
"Bị sặc à? Sao tiếng lớn quá vậy, uống nước thì từ từ mà uống, đừng có nằm trên ghế uống đấy, anh đã nhắc em mấy lần rồi sao em không chịu nhớ kỹ vậy?"
"Được rồi đượ rồi." Đỗ Vu Thư đầu hàng nói.
"Em có bao giờ chịu nghe lời anh đâu." Người đàn ông nhíu mày.
"Khoan đã khoan đã!" Đỗ Vu Thư dở khóc dở cười nói, "Anh, anh cứ yên tâm đi, em không có chuyện gì đâu, ăn được ngủ ngon, hôm qua em vừa cân xong, tăng tận một ký lận đó nha, anh nói cho em biết, hôm nay anh đã ăn cơm tối chưa?"
Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông im lặng một chút rồi nói: "Anh đi ăn đây..."
"Em biết ngay mà!" Đỗ Vu Thư ngồi xuống ghế salon, nhíu mày nói: "Đừng ăn mấy cái thức ăn nhanh nữa, không tốt cho sức khỏe đâu! Cũng không được uống cà phê đen nữa..."
"Ừm, được rồi." Người đàn ông vô cùng 'vâng lời' nghe theo, khéo léo cắt đứt lời nói của Đỗ Vu Thư, mỉm cười nói: "Anh đi ăn cháo, ngủ ngon nhé, Tiểu Bảo."
"Đúng rồi, anh." Đỗ Vu Thư đưa tay sờ má mình, hơi ngại ngùng nói: "Anh đã từng hẹn hò chưa vậy?"
"Chưa." Đỗ Ngôn Tố đáp, trong lòng đột nhiên không yên lòng, giọng nói cũng lớn hơn một chút, "Em muốn đi hẹn hò à?"
"Không phải em đâu mà!" Bị giọng nói lớn tiếng của anh trai hù, Đỗ Vu Thư xấu hổ đỏ mặt, "Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa đâu, anh mau đi ăn cháo rồi đi ngủ đi, anh ngủ ngon..."
"Không được, em phải nói rõ ràng cho anh...!" Đỗ Ngôn Tố chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng 'cạch', lúc này, khuôn mặt anh ấy đen nhám, cả người lạnh lẽo.
Trợ lý Tiểu Vương đứng góc phòng lạnh run, bây giờ ông đáng sợ thật!
"Đi đặt vé, ngày mai tôi về nước." Đỗ Ngôn Tố lạnh lùng nói, Tiểu Vương đứng bật dậy, như vừa được đại xá, chạy 'vù' ra ngoài, vội vàng đặt vé cho Đỗ Ngôn Tố.
Lúc ra ngoài, Tiểu Vương hít một hơi thật sâu, đúng lúc này, chị Lý định đi vào, Tiểu Vương vội vàng giữ lại, thấp giọng nói: "Đừng vào, ông chủ đang giận."
"Sao vậy?" Chị Lý buồn bực nói.
"Hình như cô chủ đi hẹn hò gì đấy, cô ấy hỏi ông chủ hẹn hò thế nào, nên ông chủ lập tức nổi giận." Tiểu Vương vỗ lồng ngực mình, vội vàng kéo tay áo chị Lý bỏ chạy, Tiểu Vương nói tiếp: "Làm em sợ muốn chết luôn..."
"Có cần tiền chữa bệnh không?" Giọng nói trầm thấp như cello vang lên ngay sau lưng, Tiểu Vương quay lại nhìn khuôn mặt cười như không của anh ấy, cả chân lập tức mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Sao tự nhiên mình lại hỏi anh hai chuyện này chi nhỉ, Đỗ Vu Thư vỗ gò má mình, mệt mỏi nghĩ.
Thật sự mỗi thất vọng thì cái gì cũng làm được à?
Đỗ Vu Thư nhẫn nại một lúc, rồi không nhịn được lên mạng tìm 'mời hẹn hò', càng đọc cô càng buồn, tới nỗi cô tự nhổ luôn hai cọng tóc của mình.
Còn về chuyện Diệp Tĩnh An bảo cô thêm bạn Wechat, Đỗ Vu Thư lại bứt tóc mình lần nữa, cô quên luôn rồi.
Tổ hậu kỳ đang cắt nối biên tập, một vài anh quay phim ngồi trò chuyện trong phòng nghỉ, anh quay phim Tiểu Ngô nhớ lại dáng vẻ 'bà tám' của Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân Duệ, trong lòng cũng bắt đầu nhiều chuyện, nhưng lại sợ Tiểu Tô - quay phim của Diệp Tĩnh An nói mình nhảm nhí, nên đành phải nói với Tiểu Trương, anh quay phim của Đỗ Vu Thư, hỏi: "Hôm nay, rốt cuộc Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An bị gì vậy? Chả giống như cãi nhau chết đi sống lại trong tin đồn tí nào cả?"
Tiểu Trương đẩy mắt kính của mình, nhìn vẻ mặt 'bà tám' của bọn, Tiểu Trương cẩn thận nhìn, nhiều chuyện nói: "Chắc không phải vậy đâu? Hai người đó à, đơn giản chỉ là..."
"Đối thủ một mất một còn!"
Khó khăn lắm Tiểu Trương mới tìm được từ ngữ hình dung cho sự hưng phấn của mình lúc này: "Mặc dù, nữ thần Đỗ bình thường rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng lịch sự và lễ phép, có lỡ va vào người một cái cũng nói xin lỗi, không hề kiêu ngạo chút nào, còn tốt hơn mấy cô ngôi sao tuyến hai tuyến ba kia gấp trăm lần! Ngay cả một cô ngôi sao khác của tổ chương trình chúng ta, cũng còn thua kém Đỗ Vu Thư lắm.
"Khụ, ha ha." Tiểu Trương sờ đầu một cái rồi nói tiếp: "Cậu nói xem, một người tốt như vậy, mỗi lần gặp Diệp Tĩnh An cứ như nước gặp lửa, khuôn mặt lạnh, nói chuyện gai góc, lúc trước tôi không bao giờ nghĩ nữ thần Đỗ lại là người vậy! Nhưng dáng vẻ cũng vô cùng đẹp, giống hêt một nữ hoàng tức giận, đẹp đẹp đẹp, cực kỳ đẹp luôn!"
Mấy người đồng nghiệp còn lại nhìn Tiểu Trương không nói gì, Tiểu Trương ngại ngùng cúi đầu, nói tiếp: "Lúc đó, Diệp Tĩnh An còn hỏi cô ấy xem mình có lấy giúp cho không, nữ thần Đỗ trả lời không biết chắc chắn như đinh chém sắt, lúc đó cũng đang ghi hình, nữ thần Đỗ cũng không thèm nể mặt tí nào, vậy cũng đủ biết bình thường, mối quan hệ của họ kém tới chừng nào rồi, nhưng cuối cùng nữ thần Đỗ của tôi cũng nghĩ ra được có cách có lợi cho cả hai bên, không hổ danh là nữ thần của tôi, quá thông."
Tiểu Ngô thực sự rất muốn đánh chết anh ta, không phải là làm đa cấp cho nữ thần đấy chứ?!
Đáng sợ nhất là, hắn suýt ăn luôn cái 'đa cấp' này rồi...
"Sau đó thì hai người hợp tác với nhau, còn cãi nhau không ngớt, không thèm quan tâm là mình đang ghi hình, anh chọc tôi một câu, tôi giễu lại anh một câu thôi, nghệ thuật nói chuyện của nữ thần nhà tôi giỏi lắm đấy, mắng chửi người ta cũng không phun ra một từ thô tục, cô ấy nói móc Diệp Tĩnh An không phải là người, cực kỳ giỏi luôn!"
Tiểu Ngô: "... Vào chủ đề đi!"
"Chẳng phải điểm chính là nữ thần của tôi vừa đẹp vừa hấp dẫn tới cỡ nào sao?" Tiểu Trương ngạc nhiên mở to mắt, "Diệp Tĩnh An và nữ thần nhà tôi không hợp nhau, một trăm phần trăm là lỗi của Diệp Tĩnh An rồi! Chả ga lăng gì hết, là tôi thì tôi cũng muốn châm chọc anh ta lắm, nữ thần không hề sai gì cả, hừ."
Tiểu Ngô: "..."
"Nên, hai người bọn họ đã cãi nhau hết buổi sáng luôn à?" Một người khác hỏi.
"Đúng vậy." Tiểu Trương vô cùng chắc chắn gật đầu khẳng định, "Tuy nữ thần hơi lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo đâu, chỉ có những lúc gặp Diệp Tĩnh An, thì cô ấy mới lạnh lùng nói chuyện gai góc thôi, mà sau khi nữ thần lỡ đụng vào Diệp Tĩnh An, cô ấy còn tự ghét bỏ bộ đồ của mình nữa, Diệp Tĩnh An cũng khong ưa gì nữ thần, nên tôi chắc chắn đây là vấn đề của anh ấy."
Tiểu Trương nhíu mày nói: "Anh ấy không phải là bạn tốt của nữ thần đâu, trong mắt lúc nào cũng chỉ có cười nhạo, đã vậy còn độc miệng nữa chân, một chút ga lăng cũng chả có, quá đáng lắm luôn! Đã vậy sau đó bọn họ lại gặp phải Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên nữa, nên Diệp Tĩnh An cũng bỏ mặt nữ thần luôn, không hề do dự một chút nào đâu nhé, còn thề sẽ trung thành gì đó với Dương Ngọc Ba, không thèm quan tâm gì tới nữ thần đang ở bên cạnh nữa."
"Quan hệ của hai người này thật sự rất tệ, tôi đây chỉ là người đứng xem mà không chịu nổi nữa này." Tiểu Trương thở dài, "Không chừa chút mặt mũi cho nhau, lúc nào cũng trở mặt cho được, quan hệ chắc chắn là kém lắm."
Tiểu Ngô: "...Quan hệ như vậy đúng là kém thật ha..."
Tiểu Trương gật đầu mạnh, nói: "Tôi cũng thấy quan hệ của bọn họ quá kém, không biết sau này nữ thần có chịu thiệt gì không."
"Nói xem, rốt cuộc là tại sao quan hệ của bọn họ lại kém tới vậy?" Tiểu Trương tò mò nói: "Trong giới showbiz này, không phải cũng bằng mặt không bằng lòng sao? Vậy mà hai người này lại dám biểu hiện ra cả bên ngoài..."
Một vài anh quay phim cũng hơi im lặng, sau đó lại bắt đầu nhờ Tiểu Trương 'dạy' một chút, một khi đàn ông đã nhiều chuyện thì không thể coi thường được.
Đỗ Vu Thư ngồi trong phòng lo lắng suốt hai tiếng đồng hồ, cô đã xem nhiều bài đăng lắm rồi, cuối cùng cũng tới năm giờ, cô ôm tâm trạng vô cùng thê thảm như tráng sĩ vừa cắt cổ tay bước vào phòng thay đồ.
Nếu đi ra ngoài cùng Diệp Tĩnh An, cô tuyệt đổi không thể để thua thần thái được!
Đỗ Vu Thư nghĩ, cô nhất định phải đẹp đẹp đẹp, để Diệp Tĩnh An thất vọng, cho anh biết, bản thân anh rất kém cỏi!
5 giời rưỡi, lúc Diệp Tĩnh An tới gõ cửa, Đỗ Vu Thư mới vừa trang điểm xong.
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư ăn mặc thoải mái tự nhiên, trong lòng cũng hơi gợn song, anh vô cùng im lặng.
"Xem ra như cô rất chăm chỉ trang điểm thì phải." Diệp Tĩnh An trêu đùa ngoài miệng, che dấu chính bản thân mình, "Có vẻ như ảnh hậu Đỗ quan tâm tới cuộc hẹn này đấy nhỉ, muốn lâu lắm rồi đúng không?"
"Tôi chỉ không muốn thất lễ mà thôi." Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói: "Đương nhiên, con vượn chưa được tiến hóa thành người như Diệp Thiên Vương đây thì làm sao mà hiểu được cái gì là lễ nghĩa đâu."
Diệp Tĩnh An không nhịn được khẽ cười, anh cười tới mức sung sướng, Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nhìn anh.
Diệp Tĩnh An mỉm cười nói: "Chỉ nghĩ tới cái cảnh rõ ràng cô không muốn, nhưng lại trang điểm rồi đi hẹn hò với tôi, rồi sỉ nhục tôi còn không xong nữa, nên tôi vô cùng vui vẻ."
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An cúi đầu ra vẻ ga lăng, anh đưa tay trái của mình ra, mỉm cười nói: "Vậy cho phép tôi dẫn ngài đi tham quan cảnh đẹp ban đêm, nữ hoàng của tôi."
"Tôi ân chuẩn." Đỗ Vu Thư ngẩng đầu, tuy cô không hiểu sao Diệp Tĩnh An lại làm vậy, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp lại.
Mà, hình như trong lòng cô càng lúc càng luống cuống rồi QAQ!
Khuôn mặt cô rất đẹp, trang điểm khéo léo, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, càng làm nổi bật làn da trăng nõn của cô, trước ngực gắn thêm một kim cài áo, đơn giản nhưng rất thu hút, vẻ đẹp có chút gì đó tươi mát.
Anh cầm tay cô, dẫn cô ra khỏi khách sạn, ga lăng mở cửa xe, rồi đỡ cô vào trong.
Đỗ Vu Thư cảm thấy mình luống cuống quá.
Cứ thấy đây chắc chắn là sự yên tĩnh trước cơn bão...
Vương Tiệp từ ngoài đi vào thấy vậy lập tức trợn mắt há mồm, hai người vừa mới bước vào chiếc xe kia, hình như là, Thư Thư nhà chị và... Diệp Tĩnh An thì phải?
Trời ạ...! Hôm nay chắc chắn không có mặt trời rồi!
Chẳng lẽ Diệp Tĩnh An định hạ độc 'bà cô' nhà mình à!
Vương Tiệp mờ mịt mở điện thoại lên, gọi vào một dãy số, rồi tức giận nói: "Vệ Mông, anh nói rõ ràng cho tôi biết! Rốt cuộc là, nghệ sĩ nhà anh muốn hạ độc gì với Thư Thư nhà tôi vậy hả?! Nếu không nói rõ cho tôi biết, thì chúng ta gặp nhau ở tòa án đi!"
Vệ Mông: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK