• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29
Số một Dương Ngọc Ba, số hai Đổng Hoa Niên, số ba Diệp Tĩnh An, số bốn lả mình, trong đầu Đỗ Vu Thư xuất hiện thứ tự này, cho dù tổ chương tình đã cho cô mặc bảo hộ đầy dủ, nhưng môi cô đã trắng bệch, đầu óc vẫn xoay vòng.
Tốt quá, số sáu không phải là Diệp Tĩnh An.
Mình phải thắng.
Giây phút bị đẩy ra, Đỗ Vu Thư đã nghĩ như vậy.
Cơn gió gào thét đi qua, thổi bay mái tóc đen nhánh của cô, đánh vào mặt cô, hơi đau, cơn gió lớn tới mức Đỗ Vu Thư không thể mở ra được, thì đừng nói gì tới chuyện lấy phong thư nữa.
Trong lúc nhắm mắt, cô chợt nhớ lại khoảnh khắc ấy, đu quay đi lên, những lúc chờ đợi, lại đan xen vào nhau.
Mình phải thắng.
Đỗ Vu Thư mở to mắt, cô tự nói lại với chính bản thân mình.
Mình phải thắng.
Khoảnh khắc đó, độ cao không phải là vấn đề, mái tóc liên tục bay vào miệng cô, Đỗ Vu Thư cố gắng kéo phong thư xuống, rồi tiếp tục lấy xuống từng cái xung qunah.
Mình phải thắng, Đỗ Vu Thư từ từ cố gắng nhớ kỹ lời này.
Mình phải thắng!
Cơn gió gào nhét, cành cây rung động, gãy xuống, trượt qua cánh tay cô, một phong thư nữa lại được lấy ra.
Bất chợt, mọi thứ đều dừng lại.
Xong rồi.
Đỗ Vu Thư nghĩ.
Sắc mặt cô hơi tái nhớt, đôi môi trắng bệch, mái tóc đen rồi bù, cầm theo bốn phong thư trong tay.
Cô tươi cười nhìn mấy quay, phẫy phãy bốn phong thư trong tay, sợi tóc hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn.
Tổ chương trình tới dìu cô xuống, Đỗ Vu Thư trượt chân, lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã sấp xuống đất, vẻ mặt của Diệp Tĩnh An cũng rât skhos coi.
Anh tác ê kíp ra, sau đó cười khẽ chỉ Dương Ngọc Ba, nói: "Hình như cô ấy không được thoải mái lắm, cũng chịu đựng mấy ngày rồi, mấy cậu chạy tới xem có cần phải đưa đi bệnh viện không, còn nữ thần Đỗ cứ giao cho tôi là được rồi, Dương Ngọc Ba không thể đứng một mình được."
Tổ chương trình sững người, rồi cười cảm kích với anh, vội vàng đi xem Dương Ngọc Ba, nếu nghệ sĩ mấy xảy ra chuyện gì ở đây thì sẽ rắc rối lắm!
Mà bọn họ còn phải đuổi theo tiến độ nữa!
Sau khi nhân viên rời đi, Diệp Tĩnh An cẩn thận đỡ Đỗ Vu Thư, đằng sau bọn họ vẫn còn hai anh quay phim đi theo sau nữa, Diệp Tĩnh An khẽ cười nói: "Haiz, nữ thần Đỗ, cô đúng là không thể nào đẹpt rái quá ba giây mà."
"Ít nhất là vẫn đẹp trai được ba giây." Nữ thần mệt mỏi mia mai đáp lại, "Dù sao vẫn tốt hơn những người lúc nào cũng đùa giỡn."
Diệp Tĩnh An: "... Nữ thần Đỗ, cô cẩn thận một chút, nếu tôi mà lỡ tay một chút thôi, thì cô sẽ sấp mặt thật luôn đó."
Tuy nói vậy, nhưng Diệp Tĩnh An vẫn nắm chặt tay Đỗ Vu Thư, hình như mang đến cho người ta một cảm giác rất an toàn.
Đỗ Vu Thư khẽ cười, giọng nói cũng vui vẻ hơn, "Phẩm chất của thiên vương Diệp thế nào, cả nước đều thấy cả rồi, không thể giữ hình tượng idol xíu được à?"
Diệp Tĩnh An quay đầu nhìn người quay phim, nụ cười dịu dàng, đôi mắt đào hoa dịu dàng như nước, như hồ sâu không đáy, cũng giống mật ong ngọt ngào, giọng nói anh trầm thấp như tiếng đàn cello, "Chẳng lẽ tôi không giống idol sao?"
Giọng nói trầm thấp, đôi mắt hơi lưu luyên, Đỗ Vu Thư quay đầu nhìn mặt anh, cũng không nhịn được nói ông trời quá bất công.
Sao lại hoàn hảo tới vậy cơ chứ?
Hoàn hảo tới mức ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy được.
Bọn họ đi về chỗ nghỉ ngơi, Diệp Tĩnh An đưa tay ra hiệu với thợ quay phim, anh quay phim không quay nữa, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên đang nói cái gì đó, sau khi kiểm tra tình hình của Dương Ngọc Ba xong, trong lòng nhân viên vô cùng buồn bực, chẳng phải Dương Ngọc Ba vẫn ổn cả đấy sao?
"Liều mạng như vậy làm gì?" Diệp Tĩnh An bất đắc dĩ đỡ Đỗ Vu Thư ngồi xuống một dưới gốc cây, cách tổ chương trình và Đổng Hoa Niên khá xa, cả anh quay phim cũng quay về tổ, dưới áng cây chỉ còn lại hai người bọn họ, coi như là một nơi ẩn núp vậy, "Chỉ là một show truyền hình thôi mà, liều mạng như vậy để làm gì? Thắng thua thì có gì khác đâu?"
"Đương nhiên là có." Đỗ Vu Thư dùng sức gật đầu, nhìn thấy sự trêu tức hiện lên trong mắt Diệp Tĩnh An, "Thiên vương Diệp, anh nói xem, chúng ta ai cũng lấy được bốn phong thư, kết quả là ai giỏi hơn nhỉ?"
"Theo lý mà nói, thì chắc là hòa rồi." Diệp Tĩnh An chuyển mắt, biết Đỗ Vu Thư đang nghĩ cái gì, nhưng anh giả vờ như không biết, mỉm cười nói: "Nhưng cũng không phải là không thể thay đổi kết quả được."
Diệp Tĩnh An ghé sát lại Đỗ Vu Thư, khoảng cách hai người bọn họ rất gần, hơi thở quấn quít lấy nhau, Đỗ Vu Thư nhìn thẳng vào mắt Dijep Tĩnh An, đôi mắt đào hoa kia im ắng như biển, bình tĩnh không lay động, ấy thế mà bây giờ lai mềm mại như cánh hoa, anh cúi đầu, nói chậm: "Em muốn thắng anh tới vậy à?"
"Em đã thắng lâu rồi mà." Diệp Tĩnh An khẽ cười, ánh mắt tràn ngập tình cảm, anh áp lên Đỗ Vu Thư, yết hầu chạy lên chạy xuống, mê hoặc không nói nên lời. Cô cảm thấy, hoormon nam tính đang bao bọc hết cả mình, Đỗ Vu Thư chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào như mật ong của Diệp Tĩnh An, "Từ thân thể cho tới trái tim, tất cả đều bị em lấy đi ginahf chiến thắng hết rồi."
Diệp Tĩnh an nắm tay Đỗ Vu Thư, đặt lên trái tim mình, "Em có nghe không? Nó chỉ vì em mà đập đấy."
Diệp Tĩnh An im lặng nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự vui vẻ, cuối cùng cũng không địch ý nữa.
Mặt Đỗ Vu Thư chợt đỏ bừng, cô đẩy Diệp Tĩnh An ra.
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn cô, "Sao vậy, nữ thần Đỗ, em không hài lòng à?"
"Vậy thì không được rồi, hàng đã bán không trả lại được nữa đâu." Diệp Tĩnh An nghiêm túc nói, "Nhất là mặt hàng kim cương cao cấp như anh đây, chỉ có thể đi theo chủ nhân cả đời thôi, không đổi được đâu."
Đỗ Vu Thư không nhịn được bật cười, "Anh sẽ làm gì? Nấu cơm giặt giũ quét tước sinh con? Tất cả mọi thứ anh đều làm thế em được không?"
Diệp Tĩnh An vô tội buông tay, "Cái này đâu phải lỗi của anh mà, tại ông trời không cho anh cái khả năng kia thôi."
"Mà." Diệp Tĩnh An kéo dài giọng nói miễn cưỡng nói: "Nếu như anh thật sự sinh được, em có chắc mình sẽ không bị hù chứ?"
Đỗ Vu Thư cười húc tay anh một cái.
Cây cối đung đưa, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rọi vào hai người bọn họ, cơn gió thổi nhẹ nhàng, đoàn người xa xa ôn ào như không liên quan gì tới bọn họ, chỉ một góc nhỏ nhoi này thôi, cũng như chốn bồng lai, ngăn cách với thế giới, chỉ còn lại sự dịu dàng thuộc về bọn họ.
Tất cả mọi cơn nóng đã tan biến, như trò chơi trên cao khi nãy không còn tồn tại nữa, hai người im lặng nhìn nhau, ngón tay nắm đan xen, có thể cảm nhận được đây là lần đầu tiên trong tám năm qua bọn họ yên tĩnh như vậy.
Cơn gió thổi qua tóc bọn họ, ánh mặt trời rọi xuống hai bàn tay đan xen nhau, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, như đã trăm nghìn năm trôi qua.
Trò chơi thứ ba vô cùng đơn giản, ở đây có sáu người, có thể chọn người hợp tác hoặc địch, trong siêu thị có đạo cụ và manh mối, người tự hoàn thành nhiệm vụ một mình sẽ giành được chiến thắng.
Diệp Tĩnh An lướt qua Đổng Hoa Niên và Dương Ngọc Ba rồi mỉm cười với Đỗ Vu Thư, anh từ từ lên tiếng, nói lên sáu chữ: "Đối thủ của cô, là tôi."
Đỗ Vu Thư cũng nhìn thoáng qua mọi người rồi mỉm cười với Diệp Tĩnh An: "Tôi, rất mong chờ."
Mục đích của bọn không phải là thắng trò chơi này.
Về trò đánh cược kia, trong trận cuối cùng, cũng đã được kéo màn bắt đầu.
Đến đây nào, em yêu, đối thủ của anh, chính là em.
Em biết, anh hiểu mà, đúng không?
Vài người đạo diễn trong tổ chương trình trợn mắt há mồm nhìn Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An, sau đó tự xoa huyệt thái dương của mình, cố gắng kìm nén cơn giận, khuôn mặt tối đen nhìn bọn họ vui vẽ cãi nhau qua camera siêu thị.
Nhiệm vụ của Đỗ Vu Thư là loại số sáu, Diệp Tĩnh An loại số một, nhưng cả hai lại không loại theo cách bình thường, chơi được một lúc, hai người bắt đầu trận đấu loại người.
Vẻ mặt đạo diễn càng đen hơn, rồi đá ngã cái chén, tức giận hét: "Là ai mời hai tổ tông này tới cho tôi vậy hả?!"
Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An dường như là hai người đầu tiên lấy được nhiều manh mối nhất, cũng là hai người có tỉ lệ thắng cao nhất, nhưng cuối cùng hai người kia lại không quan tâm thắng thua, cầm lấy đạo cụ của mình la to, mọi thứ đều đổ dồn hết vào người kia, hai người gây nhau như kẻ thù truyền kiếp chết đi sống lại, vậy mà còn tươi cười như đứa trẻ.
"Số ba Diệp Tĩnh An bị loại, số ba Diệp Tĩnh An bị loại, người chiến thắng là số năm Mạnh Vân Duệ, người chiến thắng là số năm Mạnh Vân Duệ."
Mạnh Vân Duệ vô tội nói với người quay phim: "Excuse me?!"
Cậu ta còn chưa tìm được Diệp Tĩnh An mà, sao lại thắng được cơ chứ?
Đây chắc chắn chính là cái chiến thắng mà không cần hao tâm tốn sức tí nào, mặt đạo diễn tái mét, Mạnh Vân Duệ cười tươi hơn hoa, mãi tới khi lấy được phần thưởng, cậu ta còn giả vờ cúi đầu với Đỗ Vu Thư, "Nữ thần Đỗ, nữ thần Đỗ, cô đúng là ánh hào quang, soi sáng tôi, ấm áp an ủi tôi, cho tôi niềm hi vọng, cho tôi ánh sáng, cho tôi mọi dinh dưỡng cần thiết đễ sinh tồn, à, nữ thần, a, nữ thần, a, á, ồ! Nữ thần của tôi!"
Đỗ Vu Thư: "... Ha ha ha ha ha!"
Diệp Tĩnh An khẽ cười, "Xem ra tôi bị loại rồi, Vân Duệ vui vẻ lắm nhỉ?"
Mạnh Vân Duệ gượng cười: "... Ha ha ha ha!"
Cậu ta vẫn còn nhớ rõ hôm qua bị Diệp Tĩnh An đánh đau thế nào!
Sau đó, có một phần phỏng vấn, lúc hỏi tới Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An, đạo diễn đen mặt hỏi.
"Xin hỏi hai người, hai người có hài lòng với biểu hiện của người kia không?"
Diệp Tĩnh An thoải mái cười, trong đôi mắt hiện lên sự trêu tức, nhìn Đỗ Vu Thư, tùy ý nói: "Đương nhiên là hài lòng rồi, đây chính là nữ thần của tôi kia mà, không thấy ngày nào cũng gọi là nữ thần sao? Biểu hiện của nữ thần không thể khen ngợi được à? Ai nói không khen được thì tới đánh một trận đi!"
"Hài lòng." Đỗ Vu Thư hoàn toàn không để ý tới sự khiêu khích của Diệp Tĩnh An, "Không hài lòng được sao? Không hài lòng thì không biết fan của thiên vương đây có tê bức toi không nữa?"
"Nhưng tôi tin." Đỗ Vu Thư đột nhiên nghiêm túc nói, "Những người hâm mộ tôi sẽ nói thay tiếng lòng của tôi."
Buổi tối, đoạn phỏng vấn này được xuất hiện trên internet, từ Weibo tổ chương trình 'Tung hoành ngang dọc', trong vòng một tiếng đồng hồ, đã tràn lan khắp các diễn đàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK