"Không cần." Đỗ Vu Thư thấy Diệp Tĩnh An sung sướng cười, trái tim chợt đập một nhịp, hơi khó chịu nói, rồi đưa hộp bắp rang của mình cho anh, giọng nói không như bình thường, hình như cô đang muốn che giấu thứ gì đó, "Ăn chút bắp đi, ăn xong là hết sợ ngay."
"Ừm." Diệp Tĩnh An khẽ cười, giọng nói hơi khàn, anh tự đưa tay qua lấy bắp rang, Đỗ Vu Thư vẫn chưa buông tay ra, nên hai người tình cờ chạm vào nhau, Đỗ Vu Thư hoảng hốt rút ngón tay ra, trong lòng hơi bối rối, cô quay đầu nhìn màn hình, cười nói: "Vị trí của con dao găm này hình như không đúng, nó có cắm vào động mạch đâu, mà sao chảy nhiều máu quá vậy, đã vậy còn hơi lệch nữa chứ, ớ."
Diệp Tĩnh An chợt dừng tay, ho nhẹ nói: "Không ngờ ảnh hậu Đỗ cũng biết chuyện này luôn cơ đấy, thật không hổ danh là ảnh hậu."
Tuy lời anh nói hoàn toàn lá khen ngợi, nhưng chẳng hiểu sao Đỗ Vu Thư lại thấy kỳ kỳ, cô theo bản năng nói lại: "Làm sao so được với thiên vương Diệp đây chứ."
"Thiên vương Diệp mới là người học rộng." Đỗ Vu Thư đột nhiên sung sướng nở nụ cười, "Cả phim kinh dị mà anh còn thích tới vậy cơ mà, cố ý mời tôi xem rồi tự mình lo thất thanh, đúng là rất... Vui vẻ."
Đỗ Vu Thư nhấn mạnh hai chữ 'vui vẻ', đôi mắt lanh long không còn chút ý cười, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Tĩnh An.
Diệp Tĩnh An hờ hững ăn bắp rang, anh chậm rãi cười, khẽ cười: "... Chẳng phải là đã có cô rồi sao?"
"Ảnh hậu Đỗ thân cao tám thước lắm tiền nhiều của, chân đá thần long, tay đấm ma vương, có ảnh hậu Đỗ ở đây rồi, tôi còn phải sợ cái gì nữa?"
Diệp Tĩnh An thờ ơ cười nói.
Đỗ Vu Thư: ... Ha ha.
Đỗ Vu Thư bình tĩnh nghiêng đầu qua, ngón tay lắng lơ đùa giỡn cái cằm của Diệp Tĩnh An, cô khẽ cười nói: "Trước hết cũng phải để tôi 'kiểm hàng' nữa chứ."
"Cười cho ông đây xem một cái nào." Ngón tay Đỗ Vu Thư lướt qua làn da của Diệp Tĩnh An, làm anh run rẩy cả người, hơi thở của Đỗ Vu Thư vờn qunah mặt anh, có chút mập mờ không nói nên lời.
Diệp Tĩnh An tươi cười, anh hắng giọng, anh ra vẻ xấu hổ õng ẹo, nhỏ giọng nói: "... Ông à, ông nhìn đi, có hài lòng không?"
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tĩnh An hơi rũ xuống, lung linh nhưu nước, chợt xấu hổ cắn câu, mang theo chút ngây thơ quyến rũ. Ngơ ngác, nói khẽ cười duyên, bắt được tầm mắt mọi người một cách chặt chẽ.
Đỗ Vu Thư suýt nữa không phản ứng kịp.
"Tôi không thèm." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Làm phiền anh đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ lại đi, nhân tiện đi Thái Lan chỉnh sửa cái dáng chút luôn, rồi tới Châu Âu học cách ăn mặc, đi Hy Lạp cho gan lớn hơn, sau đó thì qua Mỹ học cách kiếm tiền luôn đi."
"Thì tôi mới nghĩ lại."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Nếu tôi học hết những thứ này rồi, cô sẽ gả cho tôi chứ." Diệp Tĩnh An đùa giỡn nói.
"Đương nhiên rồi." Đỗ Vu Thư từ chối cho ý kiến, rồi nở nụ cười nham hiểm, "Nhớ, phải đi Thái Lan làm phẫu thuật đó."
"Ông đây thích con gái mềm mại thơm tho."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Vậy không còn cách nào nữa rồi." Diệp Tĩnh An tiếc nuối thở dài, "Ảnh hậu Đỗ, đi chưa?"
"Hả?" Đỗ Vu Thư đáp lại, "Đi thôi."
Tuy thất bại, nhưng cũng có thu hoạch ngoài dự liệu.
Ánh mắt Diệp Tĩnh An hơi nheo lại, anh thoải mái bước chân ra ngoài.
Xem phim chưa xong, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, lúc đầu Diệp Tĩnh An sắp xếp thời gian ăn cơm là 7 giờ, bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi.
Từ lúc ra khỏi phòng, hơi nóng đập thẳng vào mặt hai người, tháng tám, thành phố Z oi bức không khác gì rừng cây lúc trưa, mặc dù bây giờ đã là 6 giờ rưỡi rồi.
Hai người lên xe, Diệp Tĩnh An mở máy lạnh lên, anh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi ý kiến của Đỗ Vu Thư, anh thấp giọng nói: "Đói không?"
"Không đói." Đỗ Vu Thư lắc đầu, trời nóng, buổi trưa lại ăn trễ, cũng không có ngủ một chút nào, vẫn còn rất sức sống không biết mệt mỏi là gì, nhưng Đỗ Vu Thư lại không muốn ăn gì.
"Có lẽ chúng ta sẽ ăn cơm trễ một chút đó." Diệp Tĩnh An vừa khởi động xe vừa nói, "Tôi dắt cô đi một chỗ này cũng hay lắm."
Khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
"Vậy, đây là chỗ mà anh nói muốn dẫn tôi tới à?" Đỗ Vu Thư nhìn Mickey và Minie đi qua đi lại phát tờ rơi, cô không thể tin được nói: "Anh năm nay mới mười ba tuổi thôi à?"
"Tôi chỉ đang giữ giùm sự ngây thơ thôi." Diệp Tĩnh An thản nhiên nói.
"Thì ra, thì ra tuổi tác của anh vẫn còn cần sự ngây thơ nữa cơ đây." Đỗ Vu Thư cảm thán nói: "Thời gian trôi nhanh như gió, anh cũng lớn tuổi lắm rồi."
Diệp Tĩnh An: "..."
Anh chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi mà!
Thật sự là lớn tuổi lắm à...
Diệp Tĩnh An cắn răng đi mua vé vào cổng, anh mua thêm hai bình nước nữa, rồi nói với Đỗ Vu Thư, "Đi thôi."
Anh lén lút liếc nhìn Đỗ Vu Thư, chợt thấy ánh mắt cô lóe sáng lên, trong lòng Diệp Tĩnh An đột nhiên trở nên yên bình, rõ ràng cô rất muốn đến khu vui chơi, vậy mà sao lại nói chuyện độc mồm như thế chứ?
Không đáng yêu chút nào, hừ.
Từ nhỏ tới lớn, Đỗ Vu Thư thật sự chưa tới khu vui chơi một lần nào.
Cũng không phải là không muốn, lúc còn nhỏ cô rất tò mò khu vui chơi là thế nào, nhất là được đi cùng cả gia đình, nhưng một năm, Đỗ Vu Thư chỉ gặp được ba mẹ mình một hai lần, cô không có cơ hội, nên đành chịu, tới một ngày năm mới nào đó, ba mẹ cũng trở về, Đỗ Vu Thư vui vẻ ngồi trên bàn cơm nói muốn đi khu vui chơi, nhưng lại bị ba mắng một phen, sau đó ba mẹ bắt đầu cãi nhau, cô chỉ dám co người lại, luống cuỗng không biết gì thút thít.
Đỗ Ngôn Tố lặng lẽ ôm em gái mình vào lòng, rồi dẫn đi, sau đó, Đỗ Vu Thư hoàn toàn không muốn đi khu vui chơi nữa, lúc nhỏ, cô cứ đổ lỗi vì khu vui chơi mà ba mẹ mình cãi nhau, cô khóc tới mức khó thở, cuối cùng, Đỗ Ngôn Tố cũng dẫn cô đi khu vui chơi.
Nhưng không có ở đâu mở cửa cả.
Những năm tháng sau đó, Đỗ Vu Thư luôn trốn tránh khu vui chơi, mãi tới khi lớn lên, cái gì cũng hiểu, nhớ tới chuyện đó, cô không nhịn được dở khóc dở cưởi, ba mẹ cô như vậy, thì làm sao mà không cãi nhau cho được?
Chẳng qua cô chỉ tự ngụy biện một lý do cho mình mà thôi.
Có điều, lúc đó cô cũng lớn rồi, không thích khu vui chơi nữa, nhưng thật ra nơi này chưa từng có trong ký ức của cô.
Không ngờ, hôm nay lại được đi cùng Diệp Tĩnh An tới đây.
Diệp Tĩnh An cầm vé đi tới, vào cổng với Đỗ Vu Thư, đúng lúc này, đột nhiên có vài cô gái chạy xông tới, ngượng ngùng nói: "... Xin hỏi, anh là Diệp Tĩnh An sao?"
Đỗ Vu Thư giật mình.
"Là tôi." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Muốn chụp ảnh chung sao? Ký tên à? Năm trăm đồng một lần được không?"
Đỗ Vu Thư: "..."
Vẻ mặt cô gái lập tức suy sụp, một cô gái cao gầy khác cười nhạo nói: "Tớ đã nói rồi, sao có thể là anh ấy được? Diệp Bảo đang quay phim ở thành phố B mà, sao lại xuất hiện ở đây làm gì."
"Đúng vậy, đúng vậy, anh ta rõ ràng là Diệp Bảo 'nhái' rồi, anh ta đâu có cái chân to dài của Diệp Bảo đâu."
"Sao Diệp Bảo có thể cư xử như vậy được, anh ấy lạnh lùng lắm mà..."
"Ngại quá, chúng tôi nhận nhầm người." Mấy cô gái giải thích, rồi xoay người chạy lấy người.
Diệp Tĩnh An cười híp mắt nói, "Tôi là hàng thật mà, hay là để tôi tính giá thấp lại cho, giảm giá cho mấy cô này, được không?"
Cô gái cao quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, rồi nhóm người lần lượt rời đi.
Ở phía xa xa, nhưng vẫn nghe được mấy cô gái líu ríu với nhau.
"Mặt dày như vậy có giống Diệp Bảo tí nào đâu?
"Không có đôi mắt quyến rũ như Diệp Bảo, cái mũi không cao, môi không mỏng, dáng người cũng không đẹp nữa, nhìn qua thì cũng giống Diệp Bảo, cuối cùng là mấy cậu bị sao vậy, nói anh ta giống Diệp Bảo thì có khác gì đang sỉ nhục Diệp Bảo đâu!"
Đỗ Vu Thư nghe vậy, trong lòng cũng không định nói gì, cô thờ ờ liếc nhìn Diệp Tĩnh An, cố ý chuyển đề tài: "Đúng là không thể đoán được..."
"Bị trí thông minh của tôi thuyết phục rồi à?" Diệp Tĩnh An cười nói.
"Thì ra anh lại lưu manh tới vậy..." Đỗ Vu Thư cảm thán nói.
Diệp Tĩnh An: "..."
Diệp Tĩnh An nghiêm túc nói: "Ảnh hậu Đỗ, có ai nói với cô, con gái mà độc miệng quá thì không ai yêu đâu."
"Con gái mà không đáng yêu tí nào thì sẽ không ai yêu đâu đó."
Trong lòng cô hơi đau xót, Đỗ Vu Thư ngẩng đầu cười lạnh nhìn Diệp Tĩnh An, "Cũng có cần anh yêu toi đâu."
Đỗ Vu Thư cười lạnh, trong mắt không có chút độ ấm nào, giống như những cảnh thân thiết ấm áp khi nãy với Diệp Tĩnh An chỉ là một giấc mơ, bây giờ tỉnh giấc rồi, hiện thực dữ tợn hiện ra trước mắt, tàn ác cắn nuốt hết tất cả.
Đôi mắt Đỗ Vu Thư dường như đang phát sáng, mạnh mẽ lại kiêu kỳ, rõ ràng cô thấp hơn Diệp Tĩnh An một chút, nhưng lúc đó, Diệp Tĩnh An lại cảm thấy như Đỗ Vu Thư đang đứng trên cao nhìn mình.
"Người 'yêu' tôi rất nhiều, thiếu một mình anh, cũng không ít đi đâu."
Không phải, không phải...
Đỗ Vu Thư thầm rống trong lòng, không phải vậy đâu...
"Tôi không cần một người." Đỗ Vu Thư dừng lại một chút, khinh bỉ nhìn Diệp Tĩnh An, "Bị fan của mình đánh giá như vậy."
Nhưng mà em thật sự, rất thích anh, rất thích...
Đỗ Vu Thư dường như có thể nghe thấy tiếng khóc của mình.
Không khí chợt lắng đọng.
Đỗ Vu Thư cười lạnh nhìn Diệp Tĩnh An, còn anh bình tĩnh nhìn cô.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Tĩnh An bật cười, thờ ơ nói: "Nhưng mà dù cô có khinh bỉ tôi, không muốn ở cùng tôi đi chăng nữa, thì cô vẫn phải đi hẹn hò với tôi thôi."
Diệp Tĩnh An mỉm cười như ngọn lửa, đốt sáng đôi mắt anh, "Tôi rất thích thấy cô như vậy, trong lòng rất không tình nguyện, oán giận ủy khuất, nhưng mà lại phải đi theo tôi."
"Mỗi lần như vậy, tôi đều thấy rất thoải mái."
Trái tim như bị đập một nhát, gió lạnh thổi qua, Diệp Tĩnh An cố gắng mỉm cười, lẳng lặng nhìn Đỗ Vu Thư hé môi, lạnh lùng phun ra ba chữ.
"Bệnh, thần, kinh."
Bệnh thần kinh sao?
Em có biết không, kể từ khi thích em, anh đã là một 'người bệnh' rồi.
Diệp Tĩnh An nở nụ cười sung sướng, anh biết, dù anh có nói cái gì đi chăng nữa, cô gái này cũng sẽ không tin nửa lời.
"Đỗ Vu Thư, cô có biết không." Trong mắt Diệp Tĩnh An hiện lên vẻ ác ý, khẽ cười rạo rực, "Bộ dạng lúc cô giương nanh múa vuốt, thật sự, rất dễ thương."
"Tôi cũng rất thích nhìn thấy cô chỉ biết giương nanh múa vuốt mà không thể làm gì được tôi."
Lúc này, ngay cửa khu vui chơi không có mấy người, Diệp Tĩnh An lên mạng tìm hơn nữa ngày, mới biết, khu vui chơi này rất vắng khách, vì để tránh bị người khác nhận ra, trên đường đi, Diệp Tĩnh An đã nghĩ rất nhiều cách, ngoài trừ mấy cô gái khi nãy, thì bọn họ không bị ai bắt gặp nữa.
Bây giờ không có ngọn gió nào, cây cối cũng có vẻ lười biếng, hai người vẫn giữ im lặng với nhau, hai người cứ như đang đứng song song đối mắt với nhau, cũng không có hành động gì.
Vô cùng yên tĩnh, tới mcus làm người khác phải hoảng sợ.
Diệp Tĩnh An biết, những tình cảm mà anh đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay, Đỗ Vu Thư sẽ không bao giờ nhận được.
Cũng có thể nói, cô khong muốn nhận.
Sao cô ấy lại ghét mình tới vậy chứ.
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư, trong đôi mắt tràn đầy sự khinh bỉ vào chế giễu, Đỗ Vu Thư đột nhiên cười nói, lạnh lùng mở miệng: "Diệp Tĩnh An, rốt cuộc là, anh tự ti tới mức nào vậy."
"Tự ti tới nỗi bị thần kinh luôn, đúng là khổ cho Vệ Mông quá, phải quản lý một người nghệ sĩ như anh.
"À..."
Nhưng mà, anh yêu em, thì rốt cuộc được coi là cái gì đây?