Đỗ Vu Thư về nhà không ngủ được, theo bản năng cầm lấy điện thoại dưới gối lướt Weibo, nhung lúc vừa nhìn thấy giao diện đăng nhập, Đỗ Vu Thư mỉm cười một cái, rồi cất đi.
Lăn qua lăn lại một lúc, Đỗ Vu Thư vẫn không thể ngủ được, cô tức giận ngồi dậy xoa đầu, sau đó lại lấy điện thoại khác, đăng ký tài khoản weibo mới, theo thói quen, cô mở Weibo của Diệp Tĩnh An lên trước, chọn theo dõi, làm xong hết tất cả, Đỗ Vu Thư mới phục hồi tinh thần lại được, cô xoa đầu để mất tập trung, rồi mệt mỏi nằm xuống giường.
Cô hiểu vì sao mình lại mất ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, đôi mắt đào hoa hút hồn ấy lại hiện lên, trong mắt tràn ngập tình ý, giọng nói trầm thấp như người cá, anh tình cảm cúi đầu xuống, như một ly rượu vang đậm đặc, "Em trộm trái tim của anh đi rồi, cục cưng."
-- Đó là giả !
Trong đầu Đỗ Vu Thư gầm lên, đó là giả, chỉ là lừa mình thôi!
Anh ta là một tên lừa gạt!
Đỗ Vu Thư nghiến răng cắn lợi trách móc, cô ném di động qua một bên, nằm trên giường nhìn trần nhà, nhẹ nhàng nói: "Người kia cao chưa tới 1m85, người cũng không mạnh mẽ cường tráng, không biết nấu cơm, cũng không yêu thương mày, độc mồm độc miệng có thể làm người ta tức điên lên, đã vậy còn không có chút cảm giác an toàn nào, rốt cuộc là mày thích anh ta ở chỗ nào?"
Giọng nói vô cùng bất lực và chua sót.
-- Bơi vì đó là người duy nhất mang lại ánh sáng trong cuộc đời tối tăm của mày.
Đỗ Vu Thư nghe giọng nói mềm mại của mình vang lên trong căn phòng im ắng, có chút đau lòng nhưng cũng hơi ngọt ngào.
Mười hai năm trước, Đỗ Vu Thư mười lăm tuổi, đầu đường thủ đô nước Hoa.
Lúc đó, trời đổ mưa, Đỗ Vu Thư ướt đẫm người, đầu gối còn bị trầy một lớp da, quần áo tay chân đều dinh bùn, cô lẻ loi ngồi mình ở đầu đường không người, cái cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ này bắt đầu xâm chiêm trong lòng đứa trẻ này.
Đúng lúc đó, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tay cầm ô, khom lưng xuống, đưa ô ra che mưa cho Đỗ Vu Thư, cô ngẩng đầu nhìn anh, chàng trai kia dịu dàng cời, đôi mắt vô cùng hiền hào, "Em ổn không?"
Giọng nói dễ nghe như vậy dễ làm người say mê.
Chàng trai kia như ánh mặt trời, xuyên qua bầu trời đầy mây đen, mưa nặng, đi thẳng vào tim Đỗ Vu Thư.
Gia đình Đỗ Vu Thư không hạnh phúc, hôn nhân của ba mẹ chỉ là lợi ích chính trị đôi bên, lúc nào cũng bận bận rộn rộn, lâu lâu tới cũng chỉ nói vài câu lạnh nhạt, trong trí nhớ của Đỗ Vu Thư, ba mẹ cô rất ít khi ở nhà làm bạn với cô, cho dù là một bữa cơm trưa đơn giản.
Bọn họ bận rộn nhiều việc, lúc không có việc gì cũng chỉ nói vài câu lạnh nhạt với cô, đang ăn còn vung tay bỏ đi là chuyện bình thường.
Mỗi lần như vậy, cô chỉ biết vùi đầu vào trong lòng anh trai lớn hơn ba tuổi, nhỏ giọng khóc, hỏi vì sao ba mẹ không chịu ở bên cạnh họ.
Anh trai cô chỉ không biết phải nói thế nào nhìn cô, lần nào cũng nhìn chằm chằm, rồi ôm cô, nhưng chẳng nói một lời.
Mãi tới khi mười lăm tuổi, người quan trọng nhất cuộc đời Đỗ Vu Thư chính là anh trai mình, ba mẹ cô như người xa lạ biết tên, nhưng năm đó, ba mẹ cô ly hôn, cô được mẹ dẫn đi, còn anh trai thì theo ba.
Mẹ của Đỗ Vu Thư dẫn cô về nước, sống tại thành phố B.
Mẹ cô là một người mạnh mẽ, ham muốn không chế người khác rất lớn, mà Đỗ Vu Thư mười lăm tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, cô dường như chẳng muốn ăn cơm với mẹ ruột của mình, cô vô cùng chán ghét và hận bà, lúc đó, trong mắt Đỗ Vu Thư, người mẹ này chính là đầu sỏ làm cô và anh trai phải chia lìa, cô ghét bà!
Hơn nữa cô đã quen với trường học ở nước ngoài, khó mà hợp với trường học và cuộc sống trong nước được, tiếng Trung còn không rảnh, rất thường bị bạn học tẩy chay, không bạn bè, không người thân, không có sự ấm áp, lúc đó, Đỗ Vu Thư mười lăm tuổi không thể chịu đưng được nữa, cô quyết định trốn nhà đi, tìm anh Hoa!
Không có tiền, hai ngay Đỗ Vu Thư đói meo đi đi lại lại ở đầu đường, cô gái khí thế chạy ra khỏi trường học, vừa tới thành phố này vài ngày, Đỗ Vu Thư cứ chạy đi khắp nơi, cuối cùng cô cũng bị lạc, mưa to như trút xuống, lúc đó, Đỗ Vu Thư lạnh thấu tim gan, đứng ở góc đường, không cẩn thận bị vấp té, ngã xuống đất, trên đầu gối bị trầy một mảng da, màu đỏ cũng chảy ra.
Nhưng sau đó, Đỗ Vu Thư lại gặp được chàng trai đó.
Ấm áp, sáng rỡ, có thể chiếu sáng cuộc đời thiếu niên của cô.
Thế nên, sau khi nhìn thấy chàng trai kia xuất hiện trên tivi, cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được.
Đỗ Vu Thư an tĩnh ngủ.
Hôm sau, ánh nắng xuân rực rỡ soi vào, cách một lớp rèm cửa vẫn có thể cảm nhận được độ ấm áp của tia nắng.
Đỗ Vu Thư hơi buồn bực, cô rất ghét thời tiết nóng bức thế này.
Một đêm không mộng mị, cô ngủ rất ngon, hôm nay vẻ mặt của Đỗ Vu Thư rất sáng láng.
Hai ngày nay, cảnh diễn của Đỗ Vu Thư không khó lắm, buổi sáng chỉ có hai cảnh, lúc Tống Thần đến xem xét, Đỗ Vu Thư đang nhàn nhã uống hồng trà đọc kịch bản, lâu lâu sẽ trả lời Vương Tiệp hai câu.
Tống Thần: "..."
Sao lại nhàn nhã quá vậy! Làm cho người ta ghen tị chết đi được!
Tống Thần lên tiếng chào hỏi Đỗ Vu Thư, đạo diễn Trương và các nhân viên tổ đạo diễn, trợ lý của cô ấy mang theo một đống đồ ăn, cười hì hì phát cho mọi người, Tống Thần cũng đi vòng vòng phim trường, xem xét kỹ lưỡng khắp nơi, cô ấy cẩn thận liếc nhìn Vương Tiệp, thấy chị không chú ý tới bên này, cô ấy cười híp mắt vội vàng đưa cho Đỗ Vu Thư bịch kẹo sữa thỏ trắng.
Vương Tiệp: "...Khụ!"
Đỗ Vu Thư thích ăn đồ ngọt, cô vô cùng thích kẹo, đặc biệt là kẹo sữa, kẹo sữa thỏ trắng chính là tình yêu đích thực đời cô.
Đỗ Vu Thư là nghệ sĩ mà, lúc nào cũng phải giữ dáng, cho dù bây giờ, Vương tiệp cũng đang cố gắng khống chế lượng đồ ngọt của cô.
Mà Đỗ Vu Thư không muốn giảm cân cũng chả chịu vận động, tháng này cô đã lên 1,5kg rồi!
Đỗ Vu Thư vô tội, kiên quyết giấu kẹo sữa ra sau, nói: "Em dựa vào cái mặt để kiếm cơm, đâu phải dáng người đâu."
Mặt Vương Tiệp bí hiểm: "..."
Đỗ Vu Thư trốn ra sau lưng Tống Thần, ôm hông cô ấy, đầu để sau lưng, giả vờ không tồn tại.
Vương Tiệp đỡ trán, nhìn thấy ánh mắt cười như không của Tống Thần, chị bất lực nói: "Chỉ một lần này thôi nhé, dạo này em mập lần vài ký rồi đó."
"Được rồi mà." Đỗ Vu Thư đáp, xé gói kẹp ra, bỏ một viên kẹo sữa vào miệng mình, rồi dút cho Tống Thần một viên.
Cái đầu lưỡi màu hồng bọc lấy ngón tay trắng nõn.
Diệp Tĩnh An bên cạnh thấy tất cả, ánh mắt anh trầm xuống, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng nhìn Tống Thần
Tống Thần cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, cô ấy giả vờ thở ơ quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp cái đôi mắt đào hoa lạnh lẽo của Diệp Tĩnh An, cô ấy hơi sững sờ.
Đôi mắt kia có chút nhạo báng, anh lập tức nhắm mắt lại, trong lòng Tống Thần hơi khó hiểu.
"Sao cậu lại tới đây?" Đỗ Vu Thư cất đống kẹo sữa còn lại đi, híp mắt hưởng thụ, hỏi qua loa.
"Tớ nhớ cậu lắm đó, cục cưng." Tống Thần cười hì hì, "Một ngày không gặp như cách ba thu, tớ nhớ cậu muốn chết rồi, cục cưng oi."
"Cậu mà nhớ tớ mới lạ." Đỗ Vu Thư 'hừ' nhẹ, rõ ràng không tin cô ấy.
Tống Thần mỉm cười, không nói gì.
Hôm đó, sau khi về nhà, cô ấy cứ cảm thấy Đỗ Vu Thư hơi kỳ lạ, nằm trên giường nhắm mắt lại, nhớ lại phản ứng của Đỗ Vu Thư, không hề giống như vừa bắt được điểm yếu của đối thủ một mất một còn của mình vậy.
Mà ngược lại hình như còn hơi đau lòng...
Đau lòng?!
Tống Thần hoảng sợ với kết luận của mình, cô ấy đột nhiên nghĩ tới chuyện Đỗ Vu Thư tham gia chương trình thực tế.
Rõ ràng trước đó một ngày, Đỗ Vu Thư còn cậu ấy còn tự nói với mình, cậu ấy không hề có hứng thú với chương trình thực tế, chưa từng muốn tham gia, nhưng ngày hôm sau, cậu ấy nói lại với mình, cậu ấy muốn tham gia chương trình thực tế, có cả Diệp Tĩnh An đang bị nghi ngờ tham gia cái chương trình đó.
Nếu thật sự ghét một người, chả phải ai cũng muốn là tốt nhất không nên tiếp xúc với người kia nữa à?
-- Mà Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An lại hợp tác với nhau mấy lần rồi.
Được rồi, tạm thời có thể bỏ qua, dù sao tài nguyên trong giới chỉ vậy thôi, tài nguyên tốt như vậy, ai mà muốn chỉ vì người mình ghét mà bỏ lỡ chứ?
Tống Thần xuất thân từ ngôi sao nhí, lại là bạn thân lâu năm của Đỗ Vu Thư, hoạt động trong giới nhiều năm như vậy, nên cô ấy cũng hơi nhạy cảm với một số chuyện.
Cô cứ cảm thấy Đỗ Vu Thư có gì đó không đúng.
Đỗ Vu Thư có nói với cô ấy là, Vương Tiệp đã tự nhận chương trình này, nên cô không thể từ chối được nữa, mặc dù Đỗ Vu Thư đã debut tám năm rồi, nhưng số lần tham gia show chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Vương Tiệp cũng không tự tiện nhận show cho cô, sao giờ lại đột nhiên nhận show vậy?
Tham gia chương trình thực tế rất dễ nổi lên, nhưng cũng dễ bị hắc!
Tiểu hoa nào đó tham gia hai tập chương trình thực tế, đã bị hắc tới nỗi ba mẹ cũng nhận không ra!
Thấy gương mặt mỉm cười của Đỗ Vu Thư, Tống Thần vứt hết tất cả nghi ngờ lo lắng của mình sang một bên, cô ấy vui vẻ tươi cười.
Ai mà không có vài bí mật không muốn nói người khác nghe? Cho dù là bạn thân nhất đi chăng nữa cũng không muốn nói mà.
Giống như chuyện của cô ấy và bạn trai cũ, ba mẹ có nhiều lần hỏi tới, nhưng cô ấy cũng chả đáp một câu.
"Vậy, sao hôm nay câu lại tới đây, không đi làm à?" Đỗ Vu Thư liên tục ăn ba viên kẹo, mùi ngọt ngào từ đầu lưỡi đi vào trong lòng, Đỗ Vu Thư híp mắt hưởng thụ, giọng nói hơi qua loa.
"Đừng nói nữa." Tống Thần nói nhỏ bên tai Đỗ Vu Thư: "Tổ đạo diễn thật sự rất xấu xa, từ hôm qua tới giờ, tớ và cái cô bạch liên hoa kia đã NG hai mươi lần rồi, mỗi lần NG cô ta lại ra vẻ đáng thương yếu đuối luôn miệng xin lỗi, làm tớ ghê tởm chết đi được, nếu cô ta mà chịu diễn thế này trong cảnh quay, đảm bảo chắc chắn sẽ được qua!"
"Phụt... Ha ha ha." Đỗ Vu Thư không nhịn được cười lên, nói nhỏ bên tai Tống Thần, "Tớ thấy mỗi lần cậu nói tới mấy cô bạch liên khác là lập tức không còn ý thức gì nữa, ha ha ha."
Tống Thần nheo mắt lại, nhéo Đỗ Vu Thư một phen.
Hai người liên tục đùa giỡn như hai đứa trẻ, vứt hết tất cả mọi khi chất của nhân vật đi.
Trên đầu, Hi Na nhìn theo ánh mắt của Diệp Tĩnh An nhìn về phía chỗ Tống Thần và Đỗ Vu Thư đùa giỡn, trong hơi hiện lên chút kinh ngạc, không nhịn được cảm thán vài câu: "Tình cảm của bọn họ tốt thật."
Bình thường Đỗ Vu Thư rất lạnh lùng, vậy mà cũng có lúc cười vui vẻ luôn cơ à?
"Rất ồn ào." Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói.
Hi Na cho rằng Diệp Tĩnh An đang nói tới Đỗ Vu Thư và Tống Thần, cô ta chỉ cười không nói, nghĩ rằng, xem ra tin đồn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư trở mặt nhau không hề sai.
Đỗ Vu Thư dựa vào vai Tống Thần thở dốc, Diệp Tĩnh An ra khỏi khu vực quay đi uống nước, nhìn Vệ Mông bên cạnh, anh đột nhiên khẽ cười.
"Quý ngài đại diện ơi, ngài nên lấy công chuộc tội rồi."
Vệ Mông đau khổ, cắn răng nói: "Dạo này tôi làm gì sai à?"
"Cậu miêu tả xấu xa về tôi, vậy là không quá đáng à?" Diệp Tĩnh An cười nhạt.
"Cái đó chẳng phải đã là quá khứ rồi à!" Vệ Mông ngụy biện.
"Quá khứ là chuyện mối quan hệ của cậu và Vương Tiệp rất tốt, còn nói xấu tôi là chuyện khác." Diệp Tĩnh An cời vỗ vai Vệ Mông, "Tôi là fan của Tống Thần, đi xin chữ ký cho tôi đi."
Vệ Mộng: "..."
Rốt cuộc dạo này mình làm sai chuyện gì vậy?!
Vệ Mông lệ rơi đầy mặt.