• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46
Diệp Tĩnh An V: (trái tim) (trái tim) (trái tim) :: Đỗ Vu Thư V: Có chịu giúp tôi hay không (meo meo) Diệp Tĩnh An.
Diệp Tĩnh An không đăng chữ nào, chỉ đăng ba hình icon, nhưng cũng đủ biểu đạt tình cảm ẩn chứa trong lòng anh rồi.
Sau khi Đỗ Vu Thư đăng Weibo xong, rất nhiều fan hâm mộ phát hiện ra điều đặc biệt, chia sẻ bài đăng, một fan CP hô to "Cuộc đời này sống không uống tí nào", "tín ngưỡng đã bị thay đổi" vân vân, ba phút sau, Diệp Tĩnh An lại đăng Weibo, không có chữ nào, chỉ đăng ba cái icon mập mờ!
Đang bắt buộc fan CP của bọn họ điên cuồng sao!
Còn có gì quan trọng hơn cả hai người cùng nhau phát đường đây?!
Hai người này đúng là rất biết cách làm người ta bị tiểu đường!
Fan ôm trái tim la hét sống cuộc đời này không uổng phí, fan CP nước mắt tuôn rơi, ra vẻ bọn họ đã bị bơ suốt mấy năm qua, tất cả cứ như một giấc mộng.
Đúng là cũng giống như nằm mơ thật.
Đỗ Vu Thư nghĩ.
Rõ ràng hai ngày trước, cô và Diệp Tĩnh An vẫn còn nghi ngờ, tra tấn nhau, rồi còn làm tổn thương nhau, mất hết niềm hi vọng và sự mong chờ.
Thế mà hôm nay, hai người bọn họ lại ở gần nhau như vậy, tới mức có thể ngửi được mùi sữa tắm của nhau, chỉ cần nghiêng đầu một cái cũng có thể nhìn thấy người kia.
Đỗ Vu Thư nhìn trái tim đỏ trên màn hình điện thoại, rõ ràng là nhỏ xíu vậy thôi, nhưng sao cứ thấy rất đã mắt, làm cô chỉ muốn nhìn hoài mà thôi.
"Anh cũng không còn cách nào khác." Diệp Tĩnh An nhún vai, cho dù là động tác này rất bình thường, nhưng anh làm đẹp trai lắm, "Ai đó không chịu công khai, nên anh đành phải dùng cách này để biểu đạt tình cảm của mình thôi."
"...Ai bảo, ai đó chướng mắt anh chi."
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư, ánh mắt vô cùng vui vẻ, giống như có vô vàng ngôi sao trong đó, dịu dàng, cố chấp, lại sáng rỡ.
"Em không có nhé." Đỗ Vu Thư phản bác lại, rồi mở miệng nói, "Sao thì, cũng phải đi gặp người lớn chứ..."
Ánh mắt Diệp Tĩnh An đột nhiên sáng hơn, anh cười yếu ớt nói: "Vậy chừng nào thì em mới chịu dẫn anh đi gặp người lớn đây?"
Đỗ Vu Thư: "..."
Hình như hơi nhanh thì phải...
"Nếu nhưu em nhớ không lầm." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói, "Chúng ta chỉ mới vừa xác định mối quan hệ hôm nay thôi thì phải, anh không thấy vậy là nhanh quá sao?"
"Nhưng mà Thư Thư." Diệp Tĩnh An từ từ nói, anh lẳng lặng nhìn Đỗ Vu Thư, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng bình rượu trăm năm, mang theo dấu vết năm tháng, "Anh đã đợi em suốt mười mấy năm trời rồi."
Anh lẳng lặng nói, ánh mắt vô cùng buồn bã.
Đỗ Vu Thư cũng hơi đau lòng, anh đã đợi cô suốt mười mấy năm trời, cô có cảm giác, cô không phải là người đợt anh trong suốt ngần ấy thời gian?
Bọn họ đã lãng phí nhiều năm tháng, chẳng lẽ, phải lãng phí tiếp tục nữa sao?
"Em sẽ nói với bọn họ một tiếng." Đỗ Vu Thư nghe chính mình nói như vậy, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, cô nói đùa: "Không lâu nữa, anh cũng phải dẫn cô con dâu xấu xí này đi gặp ba mẹ chồng đấy."
Diệp Tĩnh An không cho ý kiến, cuối cùng cũng đạt được mục đích, tâm trạng của anh vô cùng tốt, ngoài miệng thì nói bị chiếm tiện nghi, mà sao như vậy được chứ?
"Anh trai anh không có ở trong nước." Diệp Tĩnh An nghĩ, nói thật anh cũng không biết vị huynh trưởng kia đã chạy đi đâu rồi, anh nói tiếp: "Ngày mai anh sẽ báo với anh ấy mau mau về nước để gặp em dâu, nhưng có một chuyện, anh muốn nói với em trước."
Đỗ Vu Thư nghi ngờ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Tĩnh An, cô nghĩ, anh có gì cần phải nghiêm túc tới vậy sao?
"Tình sử của anh trai anh, không phải là tình sử của anh." Diệp Tĩnh an nghiêm túc nói, "Gen cũng không thể quyết định được chuyện này."
"..." Đỗ Vu Thư im lặng một lát, rồi nhịn không được bật cười ha ha, cô vỗ ghế sofa lớn tiếng nói: "Ha ha ha ha Diệp Tĩnh An anh ha ha ha ha...."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Anh nói thật đó." Diệp Tĩnh An cố gắng kéo lại bầu không khí nghiêm tú, "Vì một vài lý do, mà anh ấy không tin tưởng vào tình yêu cũng như hôn nhân, quen rất nhiều người, nhưng cũng chỉ vì tiền cả thôi, nên anh ấy không kết hôn, trước khi quen ai cũng sẽ nói rõ ràng quy tắc của mình, có khi còn quen một lúc hai cô, anh biết, trong mắt con gái bọn em có thể coi là hoa hoa công tử, nhưng thật sự anh ấy chỉ giao dịch vì tiền mà thôi, không phải..."
Diệp Tĩnh An chưa nói xong, Đỗ Vu Thư không thể nào nhịn được nữa, cô cười lớn tiếng, cả người dựa hẳn vào ghế, Diệp Tĩnh An cũng không nói tiếp nữa.
Anh mấp mấy môi, bất lực nhìn Đỗ Vu Thư cười không quan tâm tới hình tượng của mình.
Anh nhớ anh trai Đỗ Vu Thư hơi bài xích mình, anh cũng biết đây là chuyện bình thường mà thôi, nếu như anh có một cô em gái đáng yêu như vậy, làm sao có thể cam lòng để em ấy gả cho em trai của một tên phong lưu như vậy được chứ?
Đỗ Vu Thư cười không dậy nổi, trên TV đã hết chương trình quảng cáo, nhưng hai người bọn họ đều không xem, chì có cảnh, một người thì cười ngã lên ngã xuống trên ghế, còn một người thì chỉ biết bất lực ngồi nhìn.
"Vậy là, rốt cuộc, anh muốn nói gì với em?" Đỗ Vu Thư cười chảy nước mắt, giọng nói cũng khàn đi, cô đưa tay lau nước mắt, mơ hồ nói, "Sao em nghe cứ thấy có gì sai sai, anh đang ngụy biện cho anh trai mình à? Nhưng mà anh nói với em cái gì mà a ha ha ha ha ha ...."
Nói xong, Đỗ Vu Thư không nhịn được lại bật cười, sao lúc trước cô lại không biết, Diệp Tĩnh An lại hài hước như vậy chứ?
Tự nhiên lúc nãy lại nói như vậy, mình đúng là ngốc quá.
Diệp Tĩnh An thầm nghĩ, anh lặng lẽ nhìn Đỗ Vu Thư, không nói gì.
Đỗ Vu Thư cười xong, nhìn ánh mắt của Diệp Tĩnh An, cô lại không nhịn được nhếch khóe miệng, rồi năm tay anh, nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười, "Sao lúc trước, em không biết anh lại ngốc tới vậy nhỉ?"
Diệp Tĩnh na vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt hơi ảo não: "..."
"Nhưng mà." Đỗ Vu Thư từ từ nói, "Sao lại ngốc tới mức đáng yêu vậy chứ?"
Đỗ Vu Thư dịu dàng nhìn anh, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô vô cùng dịu dàng, "Hình như em lại thích anh hơn rồi, làm sao bây giờ?"
Diệp Tĩnh An: !!!
"Vậy thì thích anh nhiều hơn thôi..." Diệp Tĩnh An chậm rãi nói: "Dù sao đi nữa, anh vẫn thích em nhiều hơn."
Đỗ Vu Thư: =V= !
"Mà, rốt cuộc là anh muốn nói gì?" Đỗ Vu Thư chợt nhớ tới chủ đề chính, cô lại không nhịn được, khẽ cười, "Anh đang sợ em sẽ ghét bỏ anh nếu anh trở thành một hoa hoa công tử sao a ha ha ha ha ha!"
Diệp Tĩnh An cứng đờ, anh mân mê môi, không nói gì.
"Không thế nào?" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nhìn anh, "Ha ha ha, anh vậy mà đi lo lắng những chuyện này à!"
Diệp Tĩnh An thẹn quá hóa giận: "Đừng cười nữa!"
Nếu không phải vì anh trai em, anh còn lâu mới lo lắng mấy chuyện này!
Mà anh cũng sẽ không bao giờ đi lệch hướng như vậy.
Anh chỉ vì em mà suy nghĩ lung tung thôi! Dù sao em cũng rất biết cách làm người khác phải suy nghĩ!
Diệp Tĩnh An thầm phản bác, nhưng tới khi nhìn thấy bộ dáng Đỗ Vu Thư cười rạng rỡ, xấu hổ trong lòng liền tan biến mất, chỉ còn lại sự bất lực.
Bởi vì thích, nên anh muốn đem mọi thứ tốt nhất cho cô, muốn mình trong mắt cô lúc nào cũng thật hoàn mỹ.
Hy vọng không có một chút khuyết điểm nào, hy vọng mình là một người hoàn hảo.
Diệp Tĩnh An nghĩ, anh thật sự đã thua cô.
Anh cũng không thấy anh trai mình làm gì có lỗi, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, nhưng anh cũng hiểu được cảm giác của anh trai Đỗ Vu Thư, chẳng phải đó là một người anh lúc nào cũng hao tốn tâm tư vì em gái mình sao?
"Ha ha ha ha, anh cứ yên tâm đi, thật đó." Đỗ Vu Thư ôm bụng mình nói, "Con người em ấy, rất rất công bằng luôn, nếu anh muốn lén phén một lần, em tuyệt đối sẽ không làm gì đâu, cùng lắm thì em cũng lén phén lại để tìm sự công bằng cho mình thôi ha ha ha..."
"Im miệng." Diệp Tĩnh An hung hăng kéo cô qua, mùi hương hoa mộc trên người cô thoảng qua mũi anh, "Anh tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội này đâu, nên em mau dẹp cái suy nghĩ đó đi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ..."
Cái tên này, đúng là...
Đỗ Vu Thư khẽ cười, cô nâng mặt Diệp Tĩnh An, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt vô cùng nghiêm túc, như xua tan hết mọi cơn giận của anh.
"Ngốc quá." Giọng nói của Đỗ Vu Thư dịu dàng như ánh trên ngoài cửa sổ, "Trên đời này, chỉ có mỗi anh thôi."
"Trong lòng em, anh là độc nhất vô nhị."
Đỗ Vu Thư tránh thoát khỏi cái ôm của anh, rồi nhìn đó hoa hồng sâm banh trên bàn, cô đưa cho Diệp Tĩnh An, nhẹ nhàng nói: "Tặng cho anh."
Ý nghĩa của hoa hồng sâm banh, trong lòng em chỉ có mỗi anh.
Anh đã tặng cho em, bây giờ, em tặng nó lại cho anh.
Nên, anh đã hiểu chưa?
Đỗ Vu Thư lẳng lặng nhìn cô, Diệp Tĩnh An đưa tay nhận hoa, nói: "Cảm ơn."
Anh hiểu, Vu Thư.
Trên TV vẫn tiếp tục chương trình, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đã qua chỗ Dương Ngọc Ba và Đỗ Hoa Niên, không khí vô cùng ấm áp, hai bàn tay nắm chặt nhau, yên lặng ngồi trên ghế.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên phá hết bầu không khí trong phòng.
Đỗ Vu Thư đi mở cửa, nghĩ, rốt cuộc là ai tới đúng lúc vậy chứ, vừa mở cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp bé bỏng thanh thuần của Tống Thần xuất hiện trước mặt cô.
"Cục cưng cục cưng cục cưng!" Tống Thần gọi vài tiếng, "Cậu và Diệp Tĩnh An có chuyện gì vậy? Bây giờ Weibo đã bùng nổ rồi kìa, công ty để hai người sao tác với nhau hay như nafp? Mấy nay quan hệ hai cậu như ngồi trên mũi tên, trên Weibo có tin đồn, hai cậu đã kết hôn luôn rồi!"
Tống Thần khoa trương nói, Đỗ Vu Thư mấp mấy môi, cười: "Toàn tin đồn nhảm mà cậu cũng tin."
"Có mắt có mũi, sao tớ lại không tin được? Mà này, sao không cho tớ vào, bên trong có ai à?"
"Không..." Đỗ Vu Thư muốn phản bác lại.
"Vu Thư, ai vậy?" Diệp Tĩnh An thấy Đỗ Vu Thư không muốn cho người ta vào nên tùy tiện hỏi một câu.
Tống Thần: "...!!!!!!"
"Đỗ Vu Thư!!" Tống Thần kêu to: "Cậu mau giải thích cho tớ!!!"
Đỗ Vu Thư: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK