Nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, lúc đầu chỉ là từng giọt mưa tí tách rơi, nhưng sau đó, sấm chớp rền vang, màu xanh sấm sét cắt ngang bầu trời, tiếng 'ầm' giáng xuống, ánh sáng chiếu vào bên trong, hiện rõ hình ảnh nam nữ ôm nhau trên giường.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời xanh trong như vừa được rửa sạch, không khí mát mẻ trong lạnh, trộn lẫn chút hương đất và nước mưa, trong nháy mắt, không khí mát lạnh thấm vào ruột gan.
Đỗ Vu Thư tỉnh dậy, vẫn chưa tới bảy giờ, cô ngủ không được thoải mái, cố gắng mở to mắt, cảm thấy bên cạnh có gì đó đè lên mình, giữa cổ cũng khá khó chịu, cô lờ mờ mở mắt, chưa tới mọt phút, cả người đều cảm thấy khó chịu, nhưng không có cảm giác dính dính trên người, chắc là đã tắm rồi, điều này làm Đỗ Vu Thư cảm thấy dễ chịu hơn một tí, người kia đặt một tay dưới cổ cô, tay còn lại đặt bên hông cô, Đỗ Vu Thư hơi nóng, cô lật người, há miệng cắn tay Diệp Tĩnh An.
Cơ thể khó chịu, lực cắn cũng không mạnh lắm, Diệp Tĩnh an mơ màng tỉnh lại, vuốt một sợi tóc của Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
"Cút xuống." Đỗ Vu Thư mệt mỏi nói.
Diệp Tĩnh An cười cười, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Đỗ Vu Thư, giọng nói trầm thấp hơi lo lắng, "Ngủ đi."
Có lẽ là vì Diệp Tĩnh An vuốt ve rất thoải mái, hoặc cũng có thể là ngủ không đủ giấc, cơn buồn ngủ lại đánh ập tới, Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại, Diệp Tĩnh An dỗ cô một lát, rồi chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, đắp chăn cho Đỗ Vu Thư, rồi rời giường.
Có lẽ, sau này, anh nên học cách làm bữa sáng một chút nhỉ?
Còn một tiếng nữa Thư Thư sẽ tỉnh dậy, anh có nên làm ngây bây không ta.
... Nói vậy thôi, chứ anh tuyệt đối không biết nấu ăn.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh An cũng không thể thành công với món cháo trắng của mình, lần đầu bị cháy nồi, lần thứ hai thì nửa sống nửa chín, lần thứ ba thì không đủ mềm, thứ tư thì quá loãng, thứ năm cái nồi...
Dù sao thì Diệp Tĩnh An luôn mắc lỗi.
Anh không muốn để cái món không hoàn hảo này lên bàn ăn được.
Lúc Đỗ Vu Thư tỉnh dậy lần nữa là đã chín giờ sáng, chỉ vì một cuộc điện thoại.
Anh của cô nói, "Thư Thư, đã tìm được người rồi."
> > > > > > > > > > > > > > > > >
Ngày đó, toàn bộ Weibo rung chuyển như bão.
Hai giờ chiều, một vài tài khoản V của Weibo cùng lúc đăng một bài -- 'Sự thật về người đàn ông thâm tình.'
Cả Weibo chỉ có mọt câu như vậy, còn lại là chín tấm hình kèm theo, theo thứ tự là hình giường chiếu của Lý Mặc Thanh cùng các cô gái khác, có ảnh khá mờ ám, có ảnh hôn môi, mà chủ Weibo đăng những tấm hình này khá khác nhau, có ảnh thì chụp được cảnh hôn mờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy ra hình dáng kia, lại có tấm thì vô cùng rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được đó là Lý Mặc Thanh.
Toàn bộ Weibo bắt đầu xôn xao, hình tượng người đàn ông thâm tình của Lý Mặc Thanh vỡ nát từng mảnh, Weibo của Lý Mặc Thanh và công ty giải trí Lý Thị ngập trong những bình luận chất vấn, đối thủ cạnh tranh với Lý thị nhân cơ hội này, để cái Weibo marketing V liên tục đăng tin này, thế nên, tìn tức càng lúc càng được truyền đi xa, chèn ép các hotsearch khác, vì vậy mà Lý Mặc Thanh được lên hotsearch thứ nhất còn kém theo chữ 'hot'.
Lúc này, Lý Mặc Thanh luống cuống tay chân, đầu tiên là sắp xếp Weibo V khác giúp hắn ta tẩy trắng, nhưng chứng cớ vô cùng chân thật, làm gì có chuyện tẩy trắng dễ dàng như vậy, có cả những người chuyên nghiệp vào nhận định, đây chắc chắn tuyệt đối không có một chút Photoshop nào, là hàng thật, không sữa ghép, mấy ngày trước, Lý Mặc Thanh thâm tình cầu hôn so với cục diện hôm nay thì khác nhau một trời một vực, bị người khác chậm chọc rõ ràng.
Ba mẹ Lý Mặc thi nhau gọi điện dạy dỗ hắn ta một phen, ba của Lý Mặc Thanh đích thân tới công ty, vừa nhìn mặt con mình đã chửi ầm lên, hia cha con Lý thị vội vàng gọi cho tổng giám đốc Weibo, nhưng cũng không nhận được bất kỳ một tin tức gì, mọi chuyện như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Có lẽ là đã được những tấm ảnh tiêu chuẩn, cái cô gái đều không bị lộ mặt nhiều lắm, một vài thấm thì đã bị Lý Mặc Thanh che mất, còn lại là chỉ thấy được bóng dáng, chỉ có một cô minh tinh rõ mặt mười phần, Khương Họa Phinh, chính là cô gái mà Lý Mặc Thanh nói đã dụ dỗ mình.
Nói đơn giản là hai chữ 'mất mặt'!
Lúc trước anh nói là người ta dụ dỗ anh, anh không hề liên quan gì tới cô kia, nên cô kia vì ghen tị mà làm ra những chuyện như vậy với Tống Thần, bây giờ nhìn lại, ảnh giường chiếu hôn môi thân mật của anh và người ta được tung lên, anh có thấy mình bị vả mặt đau quá không?
Dưới Weibo của Lý Mặc Thanh đã bị bình luận vùi dập, cho dù có cố gắng thuê bao nhiêu thủy quân đi chăng nữa cũng không thể ngăng chặn được, cả Weibo của Lý thị chỉ còn là mưa gió máu tanh, Lý Mặc Thanh suýt nữa đã đập vỡ máy tính.
Mọi chuyện dần dần nóng hơn, nếu bây giờ hắn thoái lui, sẽ dẫn tới nhiều chuyện khác, như một chuỗi pháo, chỉ cần đốt, nó sẽ cháy, không cách nào dừng được, đành phải đợi nó cháy hết.
Tám giờ tối, Khương Họa Phinh tiếp nhận phỏng vấn, công khai thừa nhận mình và Lý Mặc Thanh đã quen nhau hơn một năm rưỡi.
Cô ấy nói: "Tôi và Lý Mặc Thanh đã qua lại với nhau hơn một năm, lúc còn quen nhau, tôi thật lòng thích anh ta, khi đó tôi khong hề biết thân phận thật sự của anh ta, anh ta theo đuổi tôi, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, sau khi tôi biết được thân phận thật sự, thấy anh ta cũng đối xử tốt với mình, đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, quan trọng nhất là tốt với tôi, người đàn ông như vậy có cô gái nào mà không thích chứ? Anh ta nói với tôi, anh thích em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, làm tôi thật sự rất rung động."
"Tôi thừa nhận, chính bản thân cũng hơi tham lam, ngay từ đầu, lúc biết được thân phận thật sự của anh ta, tôi còn muốn được nhiều hơn, tham gia showbiz, ai mà chẳng có chút hư vinh? Nếu không sẽ bị người khác gài bẫy coi là con cờ kiếm tiền. Nhưng lúc tôi bệnh, sốt, ba mươi tám độ, tôi nằm một mình trong nhà, cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu, trong lúc đó, anh ta đã mang cháo tới cho tôi, cùng ngồi trò chuyện, mỉm cười chăm sóc tôi, các bạn có thể tưởng tượng khi đó trong lòng tôi ấm áp cỡ nào không?"
"Từ nhỏ tới lớn, cho dù là ba mẹ tôi, những lúc tôi phát sốt cũng không hề làm bạn bên cạnh tôi như vậy, gọt táo, đo nhiệt độ, đều do một tay người đàn ông dịu dàng tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, gia thế xuất sắc, thật lòng thương tôi, tôi thích một người như vậy, chẳng lẽ cũng không được sao?"
"Nhưng đó, chỉ là sự bắt đầu của cơn ác mộng."
"Tôi biết Tống Thần, tôi cũng ghen tị với cô ấy, lúc trước cô ấy vì không muốn rời khỏi giới giải trí mà chia tay với Lý Mặc Thanh, bị Lý Mặc Thanh oán hận nhiều năm, mà nguyên nhân Lý Mặc Thanh để ý tôi, cũng chỉ là vì gương mặt này, giống Tống Thần vài phần.
Khương Họa Phinh cười khỗ, nước mắt chảy xuống, cô ấy nói thật nhỏ: "Nếu không phải anh ta nguyện ý, làm sao tôi có thể lấy được những tấm hình kia, nếu anh ta không nguyện ý, sao tôi có lợi dụng danh đại V tuyên truyền chuyện này, nếu không phải vì anh ta, sao tôi có thể nhấc cơn sóng lên cao, nếu không ta anh ta bày mưu tính kế, sao tôi có thể làm chuyện như vậy được?"
"...Tôi có vô tình tẩy trắng cho mình, nhưng mà, có tẩy cũng không trắng được." Khương Họa Phinh nghẹn ngào nói, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Những chuyện này, một mình tôi không thể nào làm được, tôi thật sự rất hối hận, nhưng mà..."
Trên tivi, là khung cảnh Khương Họa Phinh nước mắt đầ mặt run rẩy rời đi.
Chín giờ ba mươi tối, Khương Họa Phinh được vệ sĩ hộ tống, lên máy bay, cô ấy ra nước ngoài đoàn tụ với ba mẹ và em trai của mình.
Đỗ Vu Thư đã hứa với cô ấy, sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy và người nhà.
Trên mạng mưa gió bão bùng, cái danh người đàn ông cặn bã quốc dân Lý Mặc Thanh dính liền, các diễn đàn cũng thi nhau mở topic nhiều chuyện, Lý thị cũng bị ảnh hưởng không ít, nghệ sĩ công ty Lý thị cũng bị công kích, rất nhiều nghệ sĩ bị các diễn đàn khác nhằm vào, Weibo của Lý thị càng lúc càng náo nhiệt, hầu hết cộng đồng mạng đều phát tiết trong đây, ngoài ra cũng có rất nhiều đi đào bới thông tin lịch sử của ba mẹ Lý.
Các công ty đối thủ cũng chèn ép Lý thị, trong phút chốc, Lý thị đột nhiên bị công kích tứ phía.
Mười hai giờ sáng hôm sau, đây là lần đầu tiên Tống Thần đăng Weibo sau sự kiện lần đó.
Tống Thần V: 'Từng yêu, từng hận, chỉ chưa quên đi, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, tôi muốn đi ngắm.'
Weibo vừa được đăng lên, liền được chú ý rông rãi, fan và người qua đường cũng ào ào vào an ủi cô ấy, mắng chửi Lý Mặc Thanh, Tống Thần cũng không đáp lại chuyện này, lúc mười giớ tối hôm qua, nhận được điện thoại của ba mình, Tống Thần bật khóc, ba cô ấy nói, con gái, con cực khổ rồi, về nhà thôi.
Tống Thần khóc không thành tiếng, hôm đó cô đã lập tức mua vé máy bay trong ngày hôm sau, sau khi đăng Weibo xong, cô ấy ném điện thoại cho Đỗ Vu Thư, ngồi lên máy bay, rồi về nhà.
Từ hôm nay trở đi, cô ấy không muốn nhận thên tin tức gì nữa, cho tới khi miệng vết thương lành lại, cô ấy sẽ tái xuất.
Từ sáng, bầu trời đã âm u, mưa rơi từng giọt tí tách xuống đất, Đỗ Vu Thư mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi tới, cô nhìn chân trời phía xa, khóe miệng khẽ cười, dường như cô có thể nhìn thấy được một chiếc máy bay.
Đột nhiên trên người xuất hiện một chiếc áo khoác, giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên, "Mặc ít quá, sẽ lạnh đó."
"Anh nói xem, chúng ta sẽ giống bọn họ không?" Đỗ Vu Thư kéo áo, đột nhiên hỏi.
Giấy phút đó, Diệp Tĩnh An hiểu được ý của Đỗ Vu Thư, anh bất đắc dĩ cười, dịu dàng xoa tóc cô, nghiêm túc nói: "Không biết nữa."
"Chúng ta và cô ấy, không giống nhau."
Ngón tay Diệp Tĩnh An xuyên qua ngón tay Đỗ Vu Thư, mười ngón tay đan xen nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đi, Diệp Tĩnh An thấp giọng nói: "Em có biết, lần đầu tiên gặp em, anh đang nghĩ cái gì không?"
"Hửm?"
"Dáng vẻ của cô gái này cũng không tệ, sau này tìm vợ, sẽ tìm người giống vậy."
Đỗ Vu Thư không nhịn được cười ồ lên, "Lúc đó em chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà."
Diệp Tĩnh An từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nói: "Anh phát hiện cô gái đó, tự nhiên thành vợ anh rồi."
"Nghe nói em cũng thích anh đúng không, Thư Thư?" Diệp Tĩnh An nói thật nhỏ.
"Ừm?" Đỗ Vu Thư nhíu mày cười nói.
"Anh thích em." Diệp Tĩnh An nắm tay Đỗ Vu Thư, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô.
Vẻ mặt dịu dàng động lòng người, Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói: "Em cũng thích anh."
Cơn mưa dần ngừng rơi, cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An đứng bên khung cửa sổ, nhìn nhau, vẻ mặt dịu dàng.
Chúng ta còn cả đời, ở cạnh nhau.
Yêu nhau, hiểu nhau, gần nhau.
Chúng ta đã dùng mười mấy năm để yêu nhau để hiểu nhau, chúng ta đã gần nhau từ nhỏ.
"Diệp Tĩnh An, anh luôn có một câu hỏi." Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng hỏi, "Lúc trước, anh che mưa cho em trong cơn mưa to, chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Em đoán xem."
[HOÀN CHÍNH VĂN]