• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13
"Trùng hợp thật." Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, cả người Đỗ Vu Thư cứng đờ, chỉ nghe thấy anh hài hước nói: "Ảnh hậu Đỗ vậy mà ở một mình luôn cơ đây."
Chàng trai dừng một chút, anh đột nhiên cất cao giọng, vẻ giễu cợt lúc có lúc không, "Đang khóc?"
Những lời này đâm thẳng vào lòng tự trọng của Đỗ Vu Thư, cô quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng giấu đi cơn giận, "Anh nên tới khoa mắt mà khám đi, thiên vương Diệp."
Giọng nói sắc bén như băng, Diệp Tĩnh An khẽ cười đi tới chỗ Đỗ Vu Thư, thờ ơ nói: "Vậy trên mắt cô là cái gì?"
Đỗ Vu Thư sững người, theo bản năng đưa tay sờ mắt mình, Diệp Tĩnh An lập tức tới gần cô, vây Đỗ Vu Thư vào bồn rửa tay bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, Đỗ Vu Thư hơi bất an.
Khuôn mặt hoàn hảo của Diệp Tĩnh An gần ngay trước mắt, mình có thể thấy rõ giọt nước còn đọng lại trên cằm anh ấy, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ mang theo chút quyến luyến của anh.
Mặt Đỗ Vu Thư đỏ bừng.
Bên tai Đỗ Vu Thư vang lên tiếng hít thở trầm thấp mà quyến rũ của Diệp Tĩnh An, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt mắt Đỗ Vu Thư, anh hơi dùng sức, cơ thể Đỗ Vu Thư tự nhiên phản ứng theo, Diệp Tĩnh An cười nói: "Không phải là nước mắt à?"
Trên ngón tay anh còn đọng lại chút nước.
Trong khoảnh khắc đo, gương mặt Đỗ Vu Thư nóng bừng như thiêu đốt, chính bản thân cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình.
Diệp Tĩnh An cười không nhìn cô, đôi mắt đào hoa hút hồn, làm người khác phải sợ hãi, hai người bọn họ đứng gần như vậy, thì cả hai ai cũng đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Đỗ Vu Thư nhìn thẳng vào mắt Diệp Tĩnh An, lúc đó, cô dường như thấy một niềm vui sướng lóe lên trong mắt anh.
Một giây sau, như bị một chậu nước lạnh dội xuống, cô vội vàng đẩy Diệp Tĩnh An ra.
Đôi mắt Diệp Tĩnh An hiện lên kinh ngạc.
"Thiên vương Diệp." Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói, khuôn mặt co vẫn chưa hết đỏ, mà còn thêm chút nhu mì, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi nhớ lúc nãy anh vừa nói, một ly rượu xóa mối hận mà."
Giọng nói Đỗ Vu Thư hơi khàn khàn, Diệp Tĩnh An càng cười sâu hơn, anh gật đầu, Đỗ Vu Thư không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, cô khẽ cười nói: "Cứ tự nhiên."
Trong lòng Đỗ Vu Thư như bị treo lơ lửng, cô cảnh giác nhìn Diệp Tĩnh An.
Anh cười khẽ, ánh mắt mang theo thêm chút giễu cợt, "Con người tôi chẳng có ưu điểm gì, nhưng rất có uy tín, ảnh hậu Đỗ không cần phải cảnh giác như vậy đâu, nếu muốn xóa bỏ mối hận, vậy thì tin tưởng tôi một chút đi."
Đỗ Vu Thư hơi thả lỏng người, Diệp Tĩnh An thờ ơ đi vào trong, Đỗ Vu Thư đi ra ngoài, lúc hai người đi thoáng qua nhau, Diệp Tĩnh An nắm lấy cổ tay Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư ngạc nhiên, đang định phản lại, nhưng Diệp Tĩnh An lại khom người xuống, nói khẽ bên tai cô: "Ảnh hậu Đỗ, cô thấy ân oán của chúng ta chỉ cần một ly rượu là hòa giải xong hết rồi sao?"
"Một ly rượu đó." Diệp Tĩnh An khàn khàn giễu cợt nói: "Chẳng phải là rẻ quá sao?"
Nói xong, Diệp Tĩnh An nghênh ngang rời đi.
Đỗ Vu Thư sững người vài giây, lần này, cả tai cô cũng đỏ lên theo, cô đưa tay che tai mình, trong lòng thầm mắn vài câu.
Vừa nãy, hơi thở của Diệp Tĩnh An đập thẳng vào mặt cô, lúc nói chuyện, đầu lưỡi của anh gần như có thể liếm được dái tai cô.
Mặt Đỗ Vu Thư càng đỏ hơn, hất nước lạnh vào mặt mình, cô không nhịn được tức giận mắng trong tiếng nước: "...Cái tên khốn kiếp này!"
"Khốn kiếp!"
Lúc Đỗ Vu Thư về lại chỗ ngồi, trên mặt vẫn còn ửng hồng, thấy vậy, Vương Tiệp hỏi: "Sao thế? Uống rượu nhiều quá rồi hả? Chóng mặt à?"
Đỗ Vu Thư im lặng một hồi rồi nói: "Chóng mặt, rất khó chịu, em muốn đi về."
Vương Tiệp thật sự lo lắng, tửu lượng của Đỗ Vu Thư không được tốt cũng chả phải là chuyện ngày một ngày hai, hôm nay cô đã uống liên tục mấy chén rồi, vừa nãy, chị hơi lo lắng muốn cản cô lại, nhưng Đỗ Vu Thư không chịu nghe, chị quan tâm nói: "Chị đã nói em rồi, không uống được thì đừng có uống, thấy khó chịu thôi đúng không? Để chị nói đạo diễn một tiếng, rồi đưa em về nhà ngủ một giấc, ngày mai còn phải lên máy bay, em đừng khó chịu nữa."
Nói xong, Vương Tiệp nói gì đó với đạo diễn, rồi xoay người dắt Đỗ Vu Thưu ra ngoài, chị cẩn thận đỡ cô, rồi lấy một viên thuốc giảm đau từ trong túi ra đưa cô, nói: "Nếu đau quá thì uống một viên đi, nếu nhẹ thì thôi, có gì không thoải mái thì cứ nói chị, đừng gắng gượng làm gì."
Đỗ Vu Thư đáp lại từng câu một.
Lúc Diệp Tĩnh An quay lại, anh lập tức nhìn thấy Đỗ Vu Thư và Vương Tiệp biến mất ở khúc quanh, đôi mắt anh trầm xuống, rồi khẽ cười.
Đỗ Vu Thư, phản ứng vừa nãy của em, không phải là không có ý gì, em cũng đâu có ghét tôi hoàn toàn đâu nhỉ?
Vương Tiệp đưa Đỗ Vu Thư về tới nhà, còn làm cho cô một chén canh giải rượu, khó khăn lắm mới khuyên được Đỗ Vu Thư, chị dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi, Đỗ Vu Thư mệt mỏi nằm xuống giường, trong đầu lơ đãng nhớ lại hành động của Diệp Tĩnh An.
Đôi mắt yên tĩnh, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt quyến rũ, hành động tình cảm.
Đỗ Vu Thư cảm thấy mặt mình lại hơi hồng nữa rồi, cô tức giận ném gối xuống giường, ngồi bật dậy, lấy điện thoại ở dưới gối lướt Weibo.
Cô xem nhẹ cái tên Diệp Tĩnh An, trực tiếp đi coi hot search, vừa nhìn thấy hot search hạng hai, cô sợ hãi ngẩn người.
Diệp Tĩnh An để ý Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư nhấn vào, cả màn hình đều là về Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An.
Weibo bình luận V: Từ trước tới Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư không hơp nhau, nhưng lần này, Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư hợp tác với nhau trong bộ phim 'Chào buổi sáng anh yêu', nghe nói bọn họ còn đóng vai người yêu nữa, đã vậy còn cùng nhau tham gia chương trình thực tế 'Tung hoành ngang dọc' của đài Quả Cam nữa, bây giờ, Diệp Tĩnh An để ý Đỗ Vu Thư, hai bên không có ý làm hòa và tiến vào thời kỳ trăng mặt thì còn gì nữa? Mọi người thấy sao?
Diệp Tĩnh An, vậy mà, để ý, Đỗ Vu Thư?!
Đỗ Vu Thư trợn to mắt, không dám tin nhìn vào Weibo.
Cô và Diệp Tĩnh An cãi nhau nhiều năm như vậy, cả hai đều không để ý tới nhau lắm, cho dù trước kia có từng hợp tác chung, nhưng Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An cũng ít khi tiếp xúc với nhau.
Cô cứ cho rằng, Diệp Tĩnh An khinh thường cô, nên mới không chú ý tới cô.
Nhưng bây giờ, chuyện gì xảy ra vậy?
Đỗ Vu Thư kéo xuống dưới, cô thấy có rất nhiều tài khoản Weibo không thể tin được, bình luận nghi ngờ có, mà chúc phúc cũng nhiều, Đỗ Vu Thư mờ mịt ném điện thoại đi, lấy điện thoại làm việc của mình ra, đăng nhập vào Weibo.
Có bạn mới, cô thật thấy một người mới -- Diệp Tĩnh An.
Đỗ Vu Thư mơ màng nhìn Weibo, rốt cuộc mình có muốn theo dõi lại không đây?
Muốn hay không?
Muốn, hay là không muốn đây?
CÙng lúc đó, cũng có một người sốt ruột chờ đợi.
Chắc là cô ấy đã thấy rồi chứ nhỉ? Không biết cô ấy có theo dõi lại mình không nữa?
Rốt cuộc là cô ấy đã thấy chưa vậy? Sao vẫn chưa theo dõi lại mình?
Cuối cùng là cô ấy có theo dõi lại mình không vậy?
Có? Hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK