Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chu Ngôn mở mắt thì đập vào mắt anh ta là những viên gạch dưới chân đang lùi lại ra phía sau với tốc độ không đổi.

Hắn lung lay cái đầu còn đang choáng váng của mình, trong đầu của hắn chỉ còn lại một đoạn hình ảnh đó là một chiếc xe tải đang lao nhanh về phía mình, sau đó thì chỉ còn nghe được tiếng xe kêu trộn lẫn với âm thanh vỡ vụn của xương sọ mà thôi.

Nếu như ngươi đặt câu hỏi ở trên 【 zhihu 】 ( một trang web bên trung) là: 《 đầu bị nghiền nát là một cảm giác như thế nào 》. Vậy thì ngươi chắc chắn không thể nào đạt được câu trả lời đáng tin cậy nào cả.

Đợi đã nào...!

Đột nhiên Chu Ngôn cứng đờ cả người, đầu đều đã nát thành từng mảnh rồi mà, thế bây giờ đang có chuyện xảy ra với bản thân mình vậy?

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, sau đó hắn mới phát hiện bản thân đang bị hai người đàn ông to con đang dẫn hắn đi về phía trước.

Thật ra phải dùng từ "kéo" mới phù hợp hình ảnh, bởi vì bây giờ hắn không khác gì là một ông già say rượu bị bất tỉnh nhân sự, hai chân thì chà xát trên mặt đất còn đầu thì cúi xuống, cả thân thể đều bị nghiêng thành một góc 45 độ so với mặt đất, lê lết tiến về phía trước.

"Ách. . . Đây là chỗ nào?"

Chu Ngôn cố gắng hỏi trong cơn đau đớn.

Nhưng mà không có ai trả lời, người đàn ông bên trái thì chỉ là dùng một bên mắt liếc nhìn hắn một chút, trong ánh mắt không có bất kì cảm xúc, bộ trang phục màu đen mà hắn đang mặc giống như là một loại đồng phục.

Mới có được một phút 'trợn mắt' giằng co mà đã tiêu hao gần hết sạch năng lượng của Chu Ngôn, làm cho hắn không nhịn được mà nhắm mắt lại, bên trong bóng tối hắn đã bị kéo 5 phút đồng hồ.

Cuối cùng, chu ngôn cũng cảm giác được mình bị chuyển vào một căn phòng, sau đó hắn bị ấn xuống ngồi trên một cái ghế, cả tay và chân đều bị trói lại.

Tới lúc này, hắn mới có thể nghe được có người nói chuyện với nhau ở bên cạnh.

"Cho hắn uống thuốc an thần chưa?"

"Vừa cho hắn uống khoảng mười lăm phút trước rồi."

"Vậy thì hắn hẳn là sẽ mơ mơ màng màng được một lúc nữa. Các ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Chúng tôi sẽ đợi ở ngoài cửa, nếu có việc thì cứ gọi chúng tôi."

"Được."

Sau đó thì là tiếng của cánh cửa đóng lại, xung quanh lại là một mảnh im ắng, chắc là do hiệu quả của thuốc an thần, Chu Ngôn càng ngày càng cảm thấy chóng mặt.

Vào lúc mơ màng như thế này thì trong đầu của Chu Ngôn bỗng dưng toát ra một suy nghĩ.

Chẳng lẽ. . . Ta đã sống lại rồi sao?

.....

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Đột nhiên, mí mắt của hắn bị cưỡng ép mở ra một khe hở, một tia sáng chiếu thẳng vào con ngươi.

Sự kích thích của ánh sáng chói lóa đó làm cho Chu Ngôn tỉnh lại sau trạng thái mê mang.

Hắn ngẩng đầu, theo phản xạ tự nhiên mà quan sát bốn phía.

Đây hẳn là một căn phòng làm việc dành cho bác sĩ, bởi vì có một số bản đồ giải phẫu thân thể con người được treo trên tường và ở trên cái bàn đối diện còn để đó một miếng mô hình của đại não bị cắt ra thành miếng, trên tường có cửa sổ nhưng mà bên ngoài cửa sổ vậy mà bị hàn lại bởi hàng rào, bây giờ đã là hoàng hôn, một tia ánh sáng yếu ớt theo khe hở của lan can chiếu rọi vào mô hình của đại não bị cắt thành miếng kia, làm toát ra một chút quỷ dị của căn phòng.

Một người mặc áo trắng đang đi về phía cái bàn là một người đàn ông trung niên 30 tuổi, ông ta mang theo một chiếc kính không vành, xem ra cũng là một con người lịch sự đấy. Hắn có chút mệt mỏi mà ngồi xuống ghế, thả đèn pin y tế trong tay vào lại trong túi áo.

"Tỉnh rồi à?" Vị bác sĩ kia hỏi.

"Ừ." Chu Ngôn đáp lại một cách khó khăn, cổ họng rất khô và hơi đau.

"Như vậy thì 【 Phì Qua 】 tiên sinh, mấy ngày nay ngươi cảm thấy như thế nào? Có đau đầu, đau bụng, hoặc là có chỗ nào không thoải mái hay không?" Bác sĩ nêu ra một danh sách các trường hợp có thể bị bệnh, dò hỏi theo thường lệ.

Chu Ngôn nhìn vào tay và chân của mình còn đang bị buộc trên ghế kia: "Hiện tại đầu óc hơi choáng váng một chút."

"Đó là hiệu quả của thuốc an thần, không cần phải để ý." Bác sĩ đã viết chút gì đó lên trên hồ sơ bệnh án, ánh mắt cũng không thèm nhìn lên.

"Những chỗ khác thì không có chỗ nào là không thoải mái cả." Chu Ngôn lại trả lời.

"Ừ, rất tốt." Vị bác sĩ kia vẫn gật đầu một cách thờ ơ.

"Cho nên. . . 【 Phì Qua 】 ở trong miệng của ngươi, là đang nói ta hả?" Chu ngôn hỏi lại một cách yếu ớt.

"Hả? ? ? !" Bác sĩ sững sờ nhìn lại.

. . .

. . .

Vừa nãy vị bác sĩ kia gọi Chu Ngôn là. . . 【 Phì Qua Tiên Sinh 】.

Rất hiển nhiên, 【 Phì Qua 】 chắc chắn không phải là một cái tên. Cho nên, nó có thể là một biệt danh?

Kỳ thật so với những vấn đề 'Ta là ai? Ta đang ở chỗ nào? Ta đã được sống lại phải không?', thì cái tên 【 Phì Qua 】này thật sự không phải là điều trọng yếu nhất hiện tại.

Nhưng mà trong đầu của Chu Ngôn bây giờ có rất nhiều nghi hoặc cần được giải đáp, thế cho nên hắn không biết phải hỏi vấn đề nào trước, dứt khoát hỏi vấn đề gần nhất trước luôn.

Nhưng mà làm cho Chu Ngôn không nghĩ tới là, sau khi vị bác sĩ nghe được vấn đề của hắn, thực sự đã rất giật mình.

"Ngươi nói cái gì?" Bác sĩ bất chợt ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi trên mặt biến thành vẻ kinh ngạc trong nháy mắt.

"Ách. . . Ta hỏi là, Phì Qua có nghĩa là sao, đó là tên của ta à?" Chu Ngôn lặp lại vấn đề của mình một lần nữa.

Vị bác sĩ kia nhíu lại hai hàng lông mày, cúi đầu xuống và nhanh chóng lật lại hồ sơ bệnh án trong tay, sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn xem Chu Ngôn.

"Ý của ngươi là, ngươi không biết【 Phì Qua 】 là cái gì sao?"

Chu Ngôn lắc đầu: "Chắc là ta không biết rồi. Có lẽ trước kia ta biết rõ nhưng mà bây giờ ta đã quên rồi, ngươi cũng có thể nói cho ta biết mà."

"Emmm. . ." Bác sĩ suy nghĩ được một lúc, sau đó lúng túng nói: "Thật xin lỗi khi không giúp được ngươi, bởi vì ta cũng không biết trả lời như thế nào."

"? ? ?" Lần này là đến lượt Chu Ngôn ngạc nhiên rồi.

Vị bác sĩ kia không nói tiếp nữa, giống như là đang sắp xếp lại lời nói, sau đó ông ấy lật lại hồ sơ bệnh án và đảo ngược lại hồ sơ để cho Chu Ngôn có thể thấy.

Ở bên trên bệnh án, Chu Ngôn vừa nhìn thì đã thấy được một tấm hình, giống như đúc bản thân mình kiếp trước, có thể là vì thức ăn của bệnh viện này không ngon, cho nên hơi gầy một chút.

"Chuyện là như thế này, tên thật của ngươi là Chu Ngôn, năm nay 27 tuổi." Vị bác sĩ kia chỉ vào chỗ cao nhất của hồ sơ bệnh án, bên trong cột danh tự chính xác là tên 【 Chu Ngôn 】, giống tên của mình kiếp trước, hơn nữa tuổi tác cũng là 27.

"Khoảng chừng 4 tháng trước, ngươi đột nhiên bị bệnh tâm thần, cụ thể là ngươi bắt đầu tự xưng mình là 【 Phì Qua 】."

"Phì Qua?"

"Đúng, ngươi gọi bản thân mình như thế, tuy rằng nghe sơ qua thì nó cũng không phải là một cái tên, nhưng thái độ của ngươi lại rất kiên quyết và nhấn mạnh nhiều lần, ngươi là 【 Phì Qua 】, thậm chí nếu chúng ta không gọi ngươi bằng cái tên đó, ngươi đều sẽ không để ý chúng ta. Vì vậy bệnh viện cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể làm theo ý của ngươi rồi."

"Ách. . . Vậy ta có nói là tại sao lại đặt tên của ta như vậy không?"

"Có nói, nhưng mà rất lộn xộn, lúc thì ngươi nói ngươi là một tên tác giả, lúc thì ngươi lại nói ngươi là một tên bác sĩ, nhưng mà càng nhiều là ngươi đang gây rối khắp nơi và cứ muốn chạy trốn, nói ngươi dù sao cũng không phải là người của thế giới này, rơi vào đường cùng, bệnh viện chỉ có thể cho ngươi uống thuốc an thần mỗi ngày để cho ngươi yên tĩnh lại."

Khi nói những lời này, bác sĩ cũng đang nhìn phản ứng của Chu Ngôn , hơn nữa còn rất bí mật mà thò tay vào trong túi áo khoác trắng , chỗ đó có một chiếc máy ghi âm. . .

Chu Ngôn đương nhiên là sẽ không thấy được hành động mờ ám đó, bây giờ hắn vẫn còn đang đăm chiêu về chứng bệnh kỳ quái của mình?"Sau đó thì sao? Ta còn có triệu chứng nào khác nữa không a." Hắn hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ một lát: "Còn có ngươi cứ thỉnh thoảng hét lên Đình Đình rồi."

"Đình Đình là ai?" Chu Ngôn hỏi.

"Vợ của ngươi."

"Ta còn có vợ?"

"Ngươi nói thế, nhưng mà chúng ta tra xét hộ tịch của ngươi thì phát hiện ngươi căn bản là không có vợ, quá khứ của ngươi lại sống ở trại mồ côi. . . Nói theo một cách khác, ngươi chẳng những không có vợ thậm chí ngay cả cha mẹ cũng đều không có. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang