"Đầu trọc... ?" Chu Ngôn dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Hắn vội vàng lấy cuốn sách từ trong túi lật ra xem.
Mấy người đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hành vi của Chu Ngôn đều nhíu mày. Nghĩ thầm, cái tên này liều mạng muốn đến hiện trường vụ án để xem xét, kết quả cuối cùng là đã được như nguyện rồi, bây giờ thì sao, không những không có một chút nóng nảy mà còn có thời gian đứng đó đọc sách...
"A, ta nghĩ rằng bệnh của tên tiểu tử này vẫn chưa khỏi hẳn." Trần hạo vừa cười vừa nói.
Một bên Lâm Khê thì vẫn yên tĩnh như trước, nhưng đôi mắt của cô thì vẫn đang nhìn Chu Ngôn và không gian trong nhà kho... Hình như là như có điều suy nghĩ.
Chu Ngôn tự nhiên là sẽ không quan tâm đến ánh mắt của những người bên ngoài nhà kho, ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua những dòng chữ mới được thêm vào cuốn sách.
[ Ta Trở Lại Để Tìm Ngươi: ôi, ôi, ôi, ta cũng vậy ]
Vô dụng!
[ Đối Xử Với Mọi Người Bằng Ánh Sáng Và Gió: Tất cả những tin tức bạn thấy đều cực kỳ gần với sự thật, ngay cả khi nội dung trái ngược với sự thật, nhưng ít nhất thì nó vẫn có liên quan ]
Chu Ngôn cau mày, tựa hồ cảm thấy cái tên này muốn biểu đạt một điều gì đó, nhưng vào trong lúc mấu chốt như thế này, hắn cũng không có rảnh để suy nghĩ, cho nên lập tức bỏ qua.
[ Sợi dây: Nếu Trương mỗ chết sau khi Chu Ngôn ngủ say, hung thủ có thể đã ở trong kho này ngay từ đầu... ]
Chu Ngôn nhìn thấy dòng chữ này, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Nhà kho này này thật sự là không lớn, những ngăn tủ xếp chồng lên nhau đó cũng được khoét rỗng, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu, gần như không thể giấu được người nào.
Nhưng vì để đảm bảo an toàn, Chu Ngôn cũng đã tìm những bức ảnh trong hồ sơ vụ án, so sánh hoàn cảnh nhà kho lúc đó với hiện tại, phát hiện rằng cũng không có chỗ cho người nào giấu.
[ Gấu Gầm: ...Trốn ở nhà kho chờ đợi trời sáng, thừa dịp hỗn loạn lẫn vào đám cho vay nặng lãi ]
Chu Ngôn lắc đầu, hắn rất xác định rằng sẽ không có người thứ ba trong nhà kho này.
Bởi vì ngay cả khi có thể thừa dịp đêm tối đầu tiên, người thứ ba có thể tìm được một chỗ ẩn nấp, thì cho đến khi cửa mở ra vào ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ nhà kho liền không có chỗ nào có thể che giấu nữa, vào thời điểm này không thể có một người còn sống sờ sờ trà trộn vào cái gọi là 'đội ngũ cho vay nặng lãi' được.
Bởi vì trong hồ sơ vụ án đã viết chỉ có ba người tham gia đòi nợ... Nếu như ngay lúc đó Chu Ngôn không phân biệt được là có 3 người hay là có 4 người, thì cũng không cần phải giằng co nữa, ngoan ngoãn nhận tội, cố gắng kiếp sau không bị mù lòa.
Chu Ngôn tiếp tục nhìn xuống, và rất nhanh hắn lại nhìn thấy dòng chữ của [ Gấu Gầm ].
[ Gấu Gầm: Khi Chu Ngôn tỉnh dậy trong nhà kho, người đang nói chuyện với hắn ta là Trương mỗ giả, là một người trong đám cho vay nặng lãi! ]
"Đúng! Chính là nó!" Chu Ngôn nắm chặt tay, nói thầm.
Rất gần với ý tưởng của hắn, và nó cũng vô cùng phù hợp với lời nhắc nhở [ Trương mỗ không phải là Trương mỗ ] mà hắn đã thấy trong cuốn sách ngày hôm qua.
Bởi như vậy, một chuỗi ý nghĩ trong đầu Chu Ngôn có thể liên kết lại được với nhau rồi.
Nhưng vì đảm bảo an toàn, hắn lại tiếp tục lật sang trang mới. Kết quả phát hiện, còn có rất chữ viết đều khuynh hướng về ý tưởng này, thậm chí là hai cái tên [ Gấu Gầm ] và [ Sợi Dây ], trực tiếp tranh luận với nhau một trăm chữ.
Chu Ngôn nhìn xem, nhìn xem, ánh mắt của hắn lướt qua các cái tên... [ Yêu Tinh Bóng Đêm 0 ] [ Bóng Tối Phương Bắc ] [ Mê Đắm Vua Dj ] [ Một Con Cá Không Có Tên ], vân vân và vân vân! ! Những cái tên này lướt qua trước mắt của hắn.
Một số người trong số họ đưa ra ý tưởng, có một số người đưa ra nghi vấn.
Và có một số người... Thì đang làm sôi động bầu không khí.
Tóm lại, Chu Ngôn cảm thấy rằng hắn không hề đứng một mình trong nhà kho nơi mà bản thân bị tuyên án tử hình.
Mà là được bao quanh bởi một nhóm người.
Bọn hắn đang thu thập bằng chứng, quan sát, suy nghĩ, đưa ra ý kiến và tìm cách giải quyết vấn đề...
Bọn họ đang giúp mình.
Loại cảm giác này rất quỷ dị, nhưng mà lại có một cảm giác an toàn không thể diễn tả.
Trong bầu không khí như thế này... Chu Ngôn đột nhiên không thể kiểm soát được la lên!
"Cảm ơn mọi người! ! Ta còn có thể cứu được! Ta còn có thể sống sót! ! !"
Hắn kích động hét lên, mặc dù hắn không biết 'Mọi người' mà hắn đang đề cập đến là ai.
Lần này, mọi người ngoài cửa đều là hai mặt nhìn nhau, liền ngay cả hai tên cảnh sát một mực đứng bên cạnh cũng đi tới, bọn hắn nhìn thấy Chu Ngôn đang ở trong nhà kho cầm cuốn sách và hồ sơ vụ án trong tay, nhảy lên nhảy xuống tại chỗ.
"Này..." Vị cảnh sát kia gãi đầu, ngập ngừng nhìn Trần Hạo hỏi: "Chúng ta có cần bắt lại hắn mang ra đây không?"
Trần Hạo lắc đầu: "A, không cần, hắn chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi."
Lời còn chưa dứt!
"Ta vô tội! Ta vô tội!"
Giọng nói của Chu Ngôn càng ngày càng lớn.
Trần hạo bĩu môi, lần này hắn cũng mặc kệ Chu Ngôn có đồng ý hay không, trực tiếp đi vào nhà kho: "Đừng có ồn ào ở đó nữa, ngươi vô tội hay không vô tội, cũng không liên quan gì đến giọng nói của ngươi, ngươi phải nghĩ ra điều gì đó thuyết phục hơn."
Chu Ngôn nhìn thấy Trần Hạo đi vào, không chỉ là không tức giận mà còn hỏi ngược lại.
"Đúng thật là cần một điều gì đó thuyết phục hơn? Nhưng mà tương đối đấy, ngươi nói ta là hung thủ, vậy thì ngươi cũng phải nghĩ ra điều gì đó làm cho ta tâm phục khẩu phục mới được..."
"A? Ha ha ha ——" Trần Hạo tựa hồ là bị chọc cười: "Ngươi điên rồi sao? Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn sử dụng loại phương pháp quỷ biện này để mưu cầu sống còn? Được thôi, ta sẽ khiến cho ngươi hết đường chối cãi!"
Vừa nói, Trần Hạo vừa sải bước về phía Chu Ngôn. Đồng thời, hắn cũng mở miệng nói.
"Điều đầu tiên: Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra người chết! Không có gì sai khi đưa ngươi vào cuộc điều tra!"
"Điều thứ hai là: Ngươi ở cùng một phòng với nạn nhân, đủ để đưa ngươi vào danh mục người bị tình nghi!"
"Thứ ba là: Nhà kho này là một căn phòng kín! Trong và ngoài đều có khóa, người ở bên ngoài không cách nào tiến vào, người ở bên trong cũng không cách nào đi ra, chỉ cần điều này thôi cũng đủ để xác định ngươi là nghi phạm số một."
"Điều Thứ tư là: Trong trường hợp ở bên trong căn phòng kín, chỉ có ngươi mới có khả năng giết người, hơn nữa trên hung khí duy nhất đó, chỉ có dấu vân tay của ngươi mà thôi! Bằng vào điểm này, là có thể hoàn toàn xác định ngươi là hung thủ giết người!"
"Thứ năm là: Tính từ thời điểm bắt đầu hoại tử của xác chết, vừa vặn trùng khớp với thời điểm ngươi phạm tội nên cũng có thể chắc chắn rằng ngươi là hung thủ."
"Bất kể là lời khai, bằng chứng, nhân chứng, toàn bộ đều chỉ vào ngươi, thậm chí lúc ban đầu đưa ra lời phán quyết, ngươi cũng không phản đối lại lời khai, cũng không nói ra bất kì lý do nào có thể biện minh cho chính mình, ngươi chỉ là không ngừng la hét, thậm chí là giả vờ bị bệnh để thoát khỏi sự chế tài của pháp luật."
"Đến tận đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng 2 giờ cuối cùng của bản thân để lừa mình dối người chứng minh mình là vô tội này!"
Giọng của Trần Hạo càng ngày càng lớn, cuối cùng hắn thậm chí còn đưa tay ra và chỉ thẳng vào Chu Ngôn, cảm giác kia giống như là trong một bộ phim trình thám, nhân vật chính đại diện cho chính nghĩa vào phút cuối cùng, đã đưa tên tội phạm giết người ra trước công lý.
Nhưng...
Chu Ngôn chỉ nhẹ nhàng đóng cuốn sách trên tay lại...
"Đúng vậy... Ta muốn chứng minh một chút..."