Mười phút sau, Chu Ngôn ngồi trở lại trên giường với cái lưng đau mỏi.
“Chết tiệt, mình đúng là thằng ngu mà.” Hắn chửi, vì miệng lưỡi còn đang đau nên câu này của hắn hơi có vẻ không được tự nhiên.
Mười phút vừa rồi, Chu Ngôn gần như dùng hết sức lực nhưng mà vẫn không thể liếm trúng khuỷu tay của mình.
Thật ra. . . Chu Ngôn cũng đã có một chút ý nghĩ hoang đường lần thứ hai trong đầu. Dù sao thì hắn cũng đã được sống lại, vì vậy theo thói quen của các tiểu thuyết hạng ba kiếp trước, ngay khi hắn được sống lại, hẳn là hắn phải có một loại siêu năng lực hoặc là Ngón Tay Vàng gì đó mới đúng chứ.
Nói không chừng, nếu vừa rồi hắn thành công liếm trúng khuỷu tay của chính mình, hành động ấy sẽ đột nhiên kích hoạt huyết kế giới hạn, từ đó thức tỉnh một kỹ năng bá đạo nào đó thì sao?
Kết quả là... Hắn phải mất tận 10 phút để kiểm chứng ý nghĩ của mình ngu ngốc đến mức nào. Đồng thời ở trong lòng của hắn, cũng đang mắng cái tên Dưa Gỉa cả hàng chục lần.
Sau cú sốc này, cả thân thể và tinh thần của Chu Ngôn đều bị tổn hại rất nhiều, hắn ta đã gần như muốn từ bỏ hết thảy rồi.
"Chết thì chết đi, dù sao thì cũng không phải là lần đầu chết."
Trong lúc cằn nhằn, hắn lại cầm quyển sách lên và mở ra đọc một cách giận dữ.
Kỳ thực hắn đến bây giờ cũng không biết tại sao hắn còn đọc quyển sách này, bởi vì rõ ràng là có một tên điên nào đó đang chơi khăm mình để mua vui.
Tám chín phần mười là do tên cai ngục làm. Bây giờ tên cai ngục đó hẳn là đang ngồi trước màn hình giám sát , vừa cắn hạt dưa vừa cười khúc khích nhìn mình.
Đột nhiên ...
Chu Ngôn nhìn thấy một câu đặc biệt trong hàng loạt những lời vô nghĩa.
[Không Bay Là Cô Đơn: Là một thám tử lừng danh, tuy là vẫn còn đang trong quá trình đào tạo, nhưng đúng thật điều duy nhất mà hắn có thể làm khi bị bỏ tù là kêu luật sư mà thôi.]
Chu Ngôn sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm câu này, sau đó cẩn thận đọc lại lần thứ hai.
Nếu là thế... Nội dung này quá giống với trải nghiệm của hắn rồi. Mặc dù không phải là thám tử, nhưng đúng là hắn đang bị bỏ tù và đã đòi gặp luật sư nữa!
Vậy thì... Nội dung của câu này có phải là đang nói về hoàn cảnh hiện tại của ta không??
Chu Ngôn cảm thấy hình như mình nắm bắt được gì đó, nhưng cũng không rõ lắm nên vội vàng tiếp tục đọc
Quả nhiên, một lúc sau, hắn lại tìm được một câu có nghĩa khác. . .
[Oa Oa Tiểu Bàn Đôn: Đừng lo lắng, ngươi không thể chết]
“Ta không thể chết à?”
Chu Ngôn có chút không thoải mái vặn vẹo thân thể. Hắn biết suy nghĩ của mình lúc này thật hoang đường. Nhưng bất kể từ ngữ cảnh hay giọng điệu, hắn đều có thể cảm giác được “ ngươi” ở trong này, chín phần mười, là đang nói chính bản thân mình!
“Không thể nào… Ai có thể đùa dai đến mức độ như vậy được chứ?”
Hắn lẩm bẩm, nhưng tốc độ đọc lại càng ngày càng nhanh. Bởi vì Chu Ngôn đang tự hỏi liệu cuốn sách này có thể giúp được gì cho hắn không… Cho dù đó có là một suy nghĩ điên rồ.
Chưa đầy một phút ...
Tốc độ đọc như cuồng phong của Chu Ngôn bị dừng lại đột ngột.
[Tiêu Môn Kiêu Sinh: Lớp bụi trước khe hở dưới cửa dày hơn lớp bụi trong nhà kho vài milimet.]
Cơ bắp khắp cơ thể Chu Ngôn đột nhiên trở nên thắt chặt
“Dưới khe cửa có lớp bụi? Và còn dày hơn vài milimet so với lớp bụi trong kho?"
Cho dù bây giờ Chu Ngôn không muốn tin cũng không được nữa, hắn chỉ có thể thừa nhận rằng những lời này nhất định là dành cho chính mình!.
Cho dù là gọi luật sư, chờ bị bắn hay là 【 Oa Oa Tiểu Bàn Đôn 】 động viên, tất cả đều hoàn toàn phù hợp với tình huống của hắn.
Mặc dù trong cuốn sách này có rất nhiều từ vô nghĩa, nhưng mà cũng rất có thể là do hắn chưa nghĩ ra nghĩa của những từ đó mà thôi.
Nhưng mà không sao, chỉ cần hiểu mấy câu này thôi là đã giúp hắn rất nhiều rồi..
Đặc biệt là người tên [Tiêu Môn Kiêu Sinh] này.
Tên này nói 【 Khe hở dưới cửa có một lớp bụi? Dày hơn vài milimét so với lớp bụi trong nhà kho? 】
Rõ ràng là [nhà kho] được đề cập trong câu này chính là nhà kho nơi hắn đã bị nhốt vài tháng trước.
Và bụi dưới khe cửa của nhà kho còn dày hơn còn dày hơn lớp bụi trong kho!
Một manh mối đơn giản như vậy, nhưng nó lại trực tiếp dẫn tâm trí của Chu Ngôn đến một suy luận rất quan trọng
Đó là... chắc chắn cái nhà kho đó có vấn đề.
Bởi vì ai cũng biết, cửa nhà kho cùng mặt đất nhất định phải có khe hở, nếu không cửa lớn như vậy, mỗi lần đóng mở đều sẽ cọ sát với mặt đất, có biết mệt hay không? Ngay cả khi nó sẽ không quá mệt mỏi, thì chưa đầy một tháng sử dụng, cánh cửa cũng sẽ bị trầy xước mà thôi.
Hơn nữa, nếu ai có kho hàng ở nhà, thì đều phải biết một chi tiết
Dưới khe cửa nhà kho có ít bụi nhất!
Do không gian bên trong nhà kho lớn nên luồng gió sẽ tập trung ở khe cửa, dẫn đến luồng gió lớn, đặc biệt là vào ban đêm, do luồng gió ở khe cửa quá lớn, có thể tạo ra tiếng vù vù, làm cho rất nhiều trẻ em Không ngủ được vì âm thanh này quá rợn người!
Nếu là như vậy, thì dưới cửa kho làm sao có thể có bụi tích tụ được, cho dù có thì cũng không thể nào cao hơn bên trong nhà kho.
Điều này rõ ràng là điều vô lý!
Chu Ngôn nuốt nước bọt, bởi vì dường như hắn nhận ra mình đã bắt được một manh mối cực kỳ quan trọng để lật bàn rồi!
Có lẽ hắn vẫn có thể được cứu!
Vì vậy, hắn nhanh chóng đứng dậy và lao đến trước song sắt.
“Cai ngục! Cai ngục! Đến đây nhanh lên!!”
Thét to thế này, chắc chắn tên cai ngục kia sẽ chạy đến đây sớm thôi.
Lần này, bước chân của cai ngục rõ ràng so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, khi hắn tiến vào trong tầm mắt của Chu Ngôn, cây gậy cảnh sát đã có sẵn ở trong tay.
Lần này Chu Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, cai ngục đã lấy chìa khóa phòng giam ra và chửi bới.
"Đứng im ở đấy! Đừng có gấp, ta sẽ vào và cho ngươi sự trừng phạt thích đáng ngay thôi!"
Chà, cai ngục này nhất định đang rất tức giận, đừng nói là cai ngục, Chu Ngôn cũng tự cảm thấy rằng mình nhất định là đang gây rắc rối rồi.
“Cai ngục huynh à, ta không cố ý đâu! ta thật sự có chuyện quan trọng lắm đấy!”
“Ái chà chà… Ta đã biết ngươi có chuyện, và giờ sắp biến thành chuyện lớn luôn rồi.” Lúc này, gã cai ngục đã mở cửa ra, cầm cây gậy cảnh sát xông vào.
Nếu như theo như thường lệ của tiểu thuyết bình thường, đoán chừng giờ khắc này, Chu Ngôn sẽ trực tiếp dùng vài đòn đấm cơ bản, giết ngược lại tên cai ngục, lấy chìa khóa và trốn ra khỏi nhà tù này.
Thực ra, trong một khoảnh khắc, Chu Ngôn đã tự hỏi liệu mình có thể nhân cơ hội này hạ gục tên cai ngục này luôn được hay không.
Nhưng khi hắn lấy vóc dáng của chính mình so với vóc dáng của đối phương, Chu Ngôn quyết định trở thành một tên tử tù tuân thủ pháp luật.
“Cai ngục huynh, ta cho huynh biết, ta là bệnh nhân tâm thần vừa mới xuất viện đấy!”
Cai ngục vẫn mặc kệ, cây gậy cảnh sát đó đã được giơ lên cao.
“Hành hung một tên tử tù, huynh có thấy ổn không? Hơn nữa, nếu huynh đánh ta bị thương, ta sẽ phải đi tới bệnh viện khám lại lần nữa đó, từ đó mà hoãn lại thời gian thi hành án. Huynh có dám chịu trách nhiệm việc này không?"
Miệng của Chu Ngôn giống như là một khẩu súng máy vậy. Dù tốc độ nói rất nhanh nhưng mà lời nói thì lại khá là rõ ràng, khiến cho động tác của cai ngục bị chậm lại.
“Ngoài ra, nếu ta bị đưa vào bệnh viện, khi bác sĩ hỏi tại sao ta bị chấn thương, chắc chắn là ta sẽ khai ra hành vi của huynh rồi. Khi đó họ sẽ báo cáo cho cấp trên của huynh biết, đến lúc đó huynh có thể giữ được công việc hiện tại của mình hay không”
Lần này, cai ngục thực sự do dự, và anh ta từ từ đặt cây gậy cảnh sát xuống: "Vậy thì ngươi đến cùng là có chuyện gì, nếu như ngươi không thể đưa ra một lý do hợp lý nào, thì ta sẽ tra tấn ngươi với rất nhiều cách nhau mà không để lại bất kỳ dấu vết nào hết đấy."
Chu Ngôn vừa nghe thấy có bậc thang, hắn liền tranh thủ thời gian nói với giọng to hơn.
“Ta muốn kháng cáo! Ta muốn xét xử lại! Có sơ hở trong vụ án của ta!!!”
Trên khắp khuôn mặt của cai ngục đều tràn đầy vẻ “ tên tiểu tử này bệnh nặng rồi….”
Chu Ngôn lại cố gắng hét to hơn nữa.
"TA! BỊ! OAN! A!