Chu Ngôn hoàn toàn hoang mang, suy nghĩ, người phụ nữ này là loại mạch não gì vậy? Vì trợ giúp một người qua đường, vậy mà cô ấy còn chủ động để cho ta ngủ ở nhà cô ấy?
Nói thế nào thì ta cũng là một người nam nhân, mặc dù ở trong tù nửa năm, có chút suy dinh dưỡng... Nhưng nàng là một tiểu cô nương, cứ như vậy mời ta đến nhà nàng, có phải cũng quá nguy hiểm hay không a.
Đây không phải là không có kinh nghiệm xã hội, mà đây quả thực là không nhận thức về sự an toàn của mình a......
Mấu chốt nhất chính là, mình đường đường là một chính nhân quân tử, làm sao có thể hơn nửa đêm tiếp nhận loại lời mời này của nữ hài chứ?!
......
......
Nửa giờ sau, Chu Ngôn và Lý Hoán ngồi chung một chỗ ở phía sau xe taxi......
Thật sự hắn không muốn nghe theo sự sắp đặt của cô gái này.
Nhưng...... thái độ của cô gái này thật sự quá cứng rắn, cô ta cắn chết hắn, tuyệt đối không thể để cho Chu Ngôn một mình rời đi với tin tức của bà lão.
Nhìn cái dáng vẻ đó, nếu Chu Ngôn không đến nhà cô ấy, cô sẽ đi theo đến nhà Chu Ngôn.
Nhưng Chu Ngôn nào có nhà chứ?! Nhiều nhất là bây giờ hắn đang ngủ ở ga tàu điện ngầm. Nếu thật sự làm cho Lý Hoán nóng nảy, nhất định phải đi theo, đây chẳng phải là toàn bộ lộ tẩy sao.
Cho nên, vì tiền ủy thác...... Phi! Để giúp đỡ lão nhân bị hại! Chu Ngôn chỉ có thể chịu ủy khuất một chút, và dành cả đêm để đối phó với một tiểu cô nương trong căn phòng thơm tho ngào ngạt của cô ấy.
Ai...... Nghĩ như vậy, mình thật đúng là vĩ đại.
Không chần chừ gì nữa, chiếc xe đã nhanh chóng tới nơi.
Sau khi xuống xe, Chu Ngôn sửng sờ một lúc.
Trước mặt hắn, là một khu dân cư thoạt nhìn vô cùng cao cấp, mặt tiền hoàn toàn khác biệt với màu vàng son lộng lẫy của khu nhà giàu mới nổi, mà là với tông màu đơn giản, trông rất nhẹ nhàng. Ở loại địa phương gần nội thành này, có thể tạo ra loại cảm giác này, xem ra là tốn không ít tâm tư ở phương diện kiến trúc.
Hơn nữa, bên trong tầng trệt không có một chút chen chúc, đại bộ phận diện tích đều là dùng cây xanh và vườn hoa bổ sung, trong đêm hôm khuya khoắt như thế này, còn có tỉ mỉ bố trí đèn đường, chiếu rọi cả tiểu khu không như vậy u ám, nhưng cũng không đến mức chói mắt.
Chậc...... Nơi này...... Khẳng định không rẻ a.
Chu Ngôn ở trong lòng nắm bắt, sau đó lại liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Bộ dạng kỳ thật rất xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc đơn giản như thế, thoạt nhìn, không phải loại người giỏi thể hiện vẻ đẹp của mình.
Mà loại nữ hài này, thường thường đều có vốn liếng so với mỹ mạo càng thêm có sức thuyết phục, bằng không, nữ nhân nào lại không thèm để ý bề ngoài của mình.
Chẳng lẽ nói...... Cô gái này là một phú bà ở độ tuổi 20?
Vừa nghĩ tới đây, Chu Ngôn cả người đều tinh thần lên, suy nghĩ, đây chẳng lẽ chính là cơ hội thăng chức rất nhanh của mình sau khi sống lại sao?
Nhưng là nhớ lại vừa rồi, cô gái này nhìn mình với ánh mắt như một kẻ lừa đảo....
"Ai, xem ra cơ hội không quá lớn a......"
Trong lúc Chu Ngôn đang suy nghĩ miên man, hai người rất nhanh đi tới khu chung cư.
Đây là nội thất của khu nhà ở, khu vực được thiết kế đặc biệt dành riêng cho thuê. Vì hấp dẫn khách thuê, hoàn cảnh cùng phương tiện, dĩ nhiên so với những khu vực khác còn tốt hơn, về phần giá cả, vậy thì càng không cần phải nói.
Chu Ngôn và Lý Hoán đi lên thang máy...
Phòng 505, Lý Hoán mở cửa phòng.
Trong nháy mắt hoàn cảnh trong phòng chiếu vào tầm mắt Chu Ngôn.
"Tê......"
Cho dù Chu Ngôn đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn có chút không thể chấp nhận.
Kiếp trước hắn chắc chắn là loại người chưa thấy qua việc đời, dù sao thì với gian phòng này, trong đầu hắn tính toán chính là, những căn phòng tổng thống năm sao kia, có lẽ cũng chỉ có vậy thôi.
Mà trên thực tế, nơi này tốt hơn nhiều so với một khách sạn năm sao.
Rất nhanh, Chu Ngôn thu liễm lại ánh mắt vừa mới ra thôn vào thành của mình, đi theo Lý Hoán tiến vào phòng.
Trang trí của căn phòng này cũng giống như của khu dân cư, không có gì cầu kỳ, nhưng nó đơn giản và chu đáo, làm cho người ta có cảm giác rất an tĩnh, muốn nói cụ thể đặc sắc sao, bằng vào thẩm mỹ cấp bậc thôn trấn Chu Ngôn này, hắn khẳng định là nói không nên lời.
Nhưng Chu Ngôn ngược lại chú ý tới một điểm...... Đó chính là...... Có rất nhiều sách trong căn phòng này.
Thậm chí có một căn phòng gần như được bao quanh bởi các giá sách. Ở giữa là một chiếc bàn làm việc hơi rộng một chút, bên trên không có gì ngoại trừ một cuốn sổ nhỏ và một tách trà nhỏ.
Chu Ngôn ngây ra một chút, nhìn Lý Hoán đang ở phía sau...
"Ách...... Nghề nghiệp của ngươi chẳng lẽ là...?" Hắn thử hỏi.
Lý Hoán nhìn Chu Ngôn đang đứng trước thư phòng: "Nói ra thật ngại quá, tôi là một nhà văn."
"À." Chu Ngôn gật đầu, quả nhiên, ngoại trừ tác giả, ai còn có thể bố trí căn phòng như vậy?
Đột nhiên, Chu Ngôn tựa hồ nghĩ tới cái gì......
"Nếu ngươi là nhà văn, vậy ngươi có biết một người tên là [ Phì Qua ] không?"
Lý Hoán nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Ừm, thật xin lỗi, tuy rằng ta nói ta là một nhà văn, nhưng trên thực tế ta còn chưa chân chính đặt chân vào lĩnh vực nhà văn, cho nên ta cũng không biết người mà ngươi đề cập đến."
"Ặc... còn chưa đặt chân vào lĩnh vực tác giả là...?" Chu Ngôn có chút nghi hoặc.
"Ý tứ chính là, ta chỉ là vẫn muốn viết quyển sách, nhưng là cho tới bây giờ, ta còn không có chân chính hoàn thành dù là một bộ tác phẩm." Lý Hoán có chút xấu hổ cười cười.
"Ặc, được rồi, chỉ cần cố gắng, sẽ viết ra sách hay." Chu Ngôn nói khách sáo.
"Cám ơn." Lý Hoán nói, sau đó ý bảo Chu Ngôn có thể tùy tiện nhìn trong phòng.
Đó chính xác là những gì Chu Ngôn đang làm... Lúc này, hắn đã đi vào thư phòng.
Không thể không nói, hoàn cảnh này, dùng để sáng tác thật sự là thích hợp nhất. Chu Ngôn cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng trước giá sách.
Ngay sau đó, hắn giống như liền phát hiện cái gì......
Ở một loạt giá sách, cũng không có bày sách, mà là đặt một loạt khung ảnh, bên trong là tất cả các bức ảnh nhân vật.
Chu Ngôn hơi cúi người, cẩn thận nhìn người trong khung ảnh, từ cách ăn mặc đến xem, tựa hồ là cả cổ đại và hiện đại, người của các thời đại đều có...
"Những người này là...?" Chu Ngôn theo bản năng hỏi một câu.
Lý Hoán sửng sốt: "Ngươi không biết những người này?Đây đều là thám tử lừng danh trong lịch sử a..."
Chu Ngôn trong lòng trực tiếp như cỏ dại, suy nghĩ tại sao mình phải lắm miệng?
Bất quá ngoài mặt, hắn như trước như không có việc gì cầm lấy một cái khung ảnh.
"A, không giấu gì ngươi, ta không hề biết bất kỳ thám tử lừng danh nào trong lịch sử cả!"
"Cái gì!" Lý Hoán càng thêm kinh ngạc.
Chu Ngôn tiếp tục nói: "Ta không chỉ không biết những thám tử lừng danh trong lịch sử này, thậm chí ngay cả những người trên bảng xếp hạng thám tử hiện tại, ta cũng không biết, và ta cũng không muốn biết."
"Vì...... vì sao?"
"Thói quen cá nhân của ta mà thôi, ta không đề nghị ngươi hỏi thăm." Chu Ngôn bịa chuyện bát nháo nói.
"Là...... Là như vậy sao?" Lý Hoán hồ nghi nhìn Chu Ngôn.
Chu Ngôn thản nhiên ngẩng đầu: "Đương nhiên."
"Nhưng mà......"
"Không có gì nhưng nhị gì hết." Chu Ngôn nhìn như hời hợt cắt đứt nghi hoặc của đối phương: "Ta biết nghe điều này có chút buồn cười, nhưng ta cũng không mong ngươi tin tưởng ta. Ngay cả khi ngươi không tin ta là thám tử thì cũng chả sao.
Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ta sẽ giải quyết ủy thác lần này...... Mà sau đó, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên không cần để ý ta cuối cùng là người như thế nào, ta chỉ là khách qua đường."
Chu Ngôn thật may mắn vì tố chất tâm lý của mình, nói bừa như vậy mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Về phần Lý Hoán bên kia...... Cô...... Cô khẳng định là không quá tin tưởng loại lý do thoái thác này.
Nhưng mà, cũng không phải hoàn toàn không tin, dù sao Chu Ngôn chỉ thu được tiền sau khi giải quyết xong ủy thác, nếu như hắn là kẻ lừa đảo, hẳn là sẽ không dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy.
Hơn nữa thám tử nhiều ít đều có chút tính tình cổ quái. Thám tử càng lợi hại, tính tình lại càng cổ quái, đã từng có thám tử, phải ngồi xổm trong toilet mới có thể tập trung tinh lực suy nghĩ tình tiết vụ án, cho nên so sánh ra, tính tình Chu Ngôn không muốn đi tìm hiểu các thám tử khác, tựa hồ cũng có thể chấp nhận được.
Đúng lúc này......
"Người này sao lại lớn lên như vậy?" Chu Ngôn đột nhiên hỏi, hắn muốn nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Lý Hoán ngẩng đầu, liền thấy Chu Ngôn đang chỉ vào bức họa một thám tử trong tay...
"Ai? Không phải anh không muốn quan tâm đến thám tử khác sao?"
"Emmm...... Nói thì nói như vậy, nhưng người này bộ dạng cũng quá kỳ quái a." Chu Ngôn nói.
Qủa thực, người trong ảnh trên tay hắn, bộ dạng thật sự rất kỳ quái, vẻ mặt u ám làm cho người ta thoạt nhìn liền không thoải mái. Hai bên miệng hình như còn bị rạch ra, sau đó lại dùng chỉ khâu vết thương lại.
Lý Hoán nhìn ảnh chụp: "Khó trách ngươi lại chú ý tới người này, hắn gần như là một nhân vật [ mê ] trong lịch sử trinh thám rồi."
"Hả?" Chu Ngôn rất may mắn, đề tài đã bị dời đi.
Lý Hoán tiếp tục nói: "Người này ban đầu xuất hiện vào khoảng năm 1910, nhưng chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn, đã mai danh ẩn tích, không ai biết tên của hắn.
Nhưng là khi hắn xuất hiện trong nửa năm kia, hắn dùng làm cho người ta không thể tưởng tượng tốc độ, giải quyết xong tất cả nghi án chưa được giải quyết trên thế giới, làm cho số lượng vụ án chưa giải quyết trên hệ thống cảnh sát toàn thế giới, xuất hiện số [ 0 ] chưa từng có trước đó."
Chu Ngôn nhíu mày: "Ồ, vậy thật đúng là rất lợi hại a."
"Đúng vậy a, hắn quả thực giống như là thần phái xuống, tịnh hóa thế giới này còn sót lại tội ác sứ giả đồng dạng, nhưng là rất đáng tiếc, sau khi hắn hoàn thành hành động vĩ đại này, liền lập tức biến mất không thấy. Kỳ thật có người nói, nếu như hắn không biến mất, vậy hắn rất có thể đạt tới cấp bậc Charlotte Holmes."
Chu Ngôn vừa nghe, vừa gật đầu, giống như cực kỳ đồng ý với lời nói của đối phương.
Nhưng mà trong lòng hắn lại nghĩ: "Cái gì a, còn 'đạt tới cảnh giới giống như Sherlock Holmes'...... Tên Sherlock Holmes kia không phải là nhân vật trong tiểu thuyết sao? Giống như thật sự sự có người như vậy trong lịch sử."
Thôi tùy tiện đi, dù sao tạm thời là trấn an cô gái này, Chu Ngôn cũng không dám mò mẫm, sợ mình lại làm ra cái gì không dễ giải thích đến.
Vì thế hắn liền đi thẳng vào chủ đề đêm nay...
"Ta ngủ ở đâu?" Hắn hỏi.
"A, thời gian không còn sớm a." Lý Hoán nhìn đồng hồ trên tường nói.
Sau đó...... Cô liền đẩy cửa nhà trọ ra, ý bảo Chu Ngôn đi ra với mình.
Lần này, Chu Ngôn có thể không vui, thầm nghĩ ngươi mở cửa làm gì a, muốn cho ta ngủ hành lang sao?
Nhưng lời này không đợi nói ra khỏi miệng, hắn liền càng thêm kinh ngạc nghe được, sát vách tựa hồ truyền đến tiếng mở cửa.
Chu Ngôn choáng váng, qua vài giây hắn mới ý thức được, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Căn hộ bên cạnh kia, chẳng lẽ cũng là của Lý Hoán?
Hắn vội vàng đi theo ra ngoài, quả nhiên, vừa ra khỏi cửa, hắn liền thấy được Lý Hoán đã mở ra phòng số 506 kế bên.
"Thiệt hay giả a... ?" Chu Ngôn vẫn không quá tin tưởng, thò người vào bên trong nhìn một chút, phát hiện căn hộ này giống hệt với căn hộ bên cạnh, bài trí cũng hoàn hảo giống nhau, chẳng qua là không có nhiều sách như vậy mà thôi.
"Đây... căn phòng này cũng là của ngươi?"
"Đúng vậy a." Lý Hoán nói: "Đêm nay ngươi có thể ở nơi này."
"Thế nhưng là... Ngươi tại sao lại muốn thuê hai gian phòng a?" Chu Ngôn vẫn không nghĩ ra, tiền thuê nhà này, vừa nhìn là đã biết giá trên trời, một lần thuê hai gian, đây là muốn làm gì a!
Lý Hoán nhìn ra nghi hoặc của Chu Ngôn, cũng lập tức hồi đáp: "A, ta không phải đang viết sách sao, lúc ấy mới vừa tìm được căn hộ này, cũng không biết cách âm có tốt hay không, cho nên trực tiếp thuê phòng bên cạnh, như vậy có thể yên tĩnh một chút."
Chu Ngôn thật sự là nhịn không được, hắn ngơ ngác nhìn đối phương: "Khó...... Chẳng lẽ vì nguyên nhân này?? Cái này phải tốn bao nhiêu tiền a? Hơn nữa, ngươi thuê phòng bên trái, vậy phòng bên phải có tạp âm làm sao bây giờ, ngươi cũng không thể..."
Nói đến đây, Chu Ngôn lập tức nói không nổi nữa, bởi vì hắn nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ...
Quả nhiên......
"Ừm, phòng số 504 kế bên ta cũng thuê rồi." Lý Hoán nói như không có việc gì: "Kỳ thật, phòng trên lầu và phòng dưới lầu ta cũng thuê rồi, dù sao thì như vậy càng yên tĩnh một chút, cho nên, ngươi có thể xem từng phòng một, đêm nay ngươi muốn ở phòng nào cũng được..."
Chu Ngôn choáng váng...... Hoàn toàn choáng váng.
Hắn cứ như pho tượng đứng ở cửa, trong đầu không ngừng lặp lại.
"Thế giới của người có tiền...... Không hiểu...... Thật sự không hiểu nổi......"