Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Chu Ngôn cũng gật đầu.

Chân tướng sự tình đã rất rõ ràng...... Ở thế giới trước khi sống lại kia, khắp nơi đều có loại lừa đảo kiểu này, nhiều đến mức không thể trách được.

Mà loại thủ đoạn lừa đảo này cũng không kém nhiều lắm, đều là lợi dụng sự quan tâm của người già dành cho con mình.

Tuy rằng rất nhiều người đều biết, chuyển tiền rất có thể bị lừa, nhưng mà, chính là sợ không chuyển tiền sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ...... Ai, làm cha mẹ chính là như vậy, vất vả khổ sở tích góp tiền cả đời, bình thường ăn nhiều thịt một chút cũng đau lòng, nhưng vừa đến trên người đứa nhỏ, nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ nghĩa vô phản cố cho đi.

......

Chu Ngôn xỉa răng xong, ánh mắt dừng lại trên người lão nhân kia một lát.

Lúc này, lão nhân này vẫn là cái dáng vẻ mất hồn đó, giống như khoảng cách một bàn ăn, đều có thể cảm giác được sự tuyệt vọng ở trong lòng nàng.

Sau đó Chu Ngôn lại quay đầu, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.

"Vậy thì ngươi là ai?" Chu Ngôn có chút nghi hoặc hỏi.

Chính xác thì, trong toàn bộ câu chuyện này, hình như cũng không có chuyện gì là liên quan đến cô gái này, cho nên cô gái này là làm gì?

"Ta......?" Thiếu nữ hình như cũng sửng sốt: "Ta là Lý Hoán."

"Ta không phải hỏi tên ngươi, ta là nói, ngươi cùng vị a di này quan hệ như thế nào a?" Chu Ngôn lắc đầu, cảm giác kinh nghiệm xã hội của cô gái này có chút thiếu thốn.

Lúc này cô gái mới hiểu ra: "À, ta cũng không biết vị bà bà này, chỉ là sáng nay ta đi ngang qua cửa ngân hàng, thấy vị bà bà này khóc ở ven đường, cho nên liền đi qua, muốn an ủi một chút."

"Ách...... Cho nên ngươi chính là người qua đường Giáp tốt bụng?" Chu Ngôn nhướng mày.

"Cũng không tính là hảo tâm nha, chỉ bất quá... Bộ dáng của vị bà bà này, bên cạnh thật sự không thể rời khỏi người đấy." Nữ hài nói.

Chu Ngôn nhìn cô gái này, sau đó nhún vai. Thoạt nhìn, đây chính là một cô gái vừa mới bước vào xã hội không lâu, còn chưa từng trải qua đánh đập tàn nhẫn của xã hội. Nếu không, rất ít người sẽ tham gia vào loại chuyện này.

Nhưng lại không thể không nói, cũng nhờ có vị cô nương thiện lương này, nếu không, lão thái thái này đoán chừng là đã tìm tới cái chết.

"Vậy hai người báo cảnh sát chưa?" Chu Ngôn lại hỏi.

"Đương nhiên, hơn nữa cảnh sát bên kia cũng đã liên lạc với thám tử rồi." Cô gái nói, bất quá rất nhanh liền lại thất lạc cúi đầu: "Thế nhưng, cuối cùng cảnh sát nói, loại chủ động chuyển tiền như thế này là rất khó lấy lại.

Bởi vì kẻ lừa đảo bên kia khẳng định đã sớm chuyển tiền ra ngoài, về phần thẻ ngân hàng, cũng khẳng định đều là dùng một lần liền ném tài khoản, tất cả đều không phải làm từ thông tin của bản thân, cho nên... Họ sẽ cố gắng..."

"Ai, được rồi." Chu Ngôn cũng sớm biết như thế thở dài. Nếu như dễ dàng như vậy liền có thể tìm về số tiền bị lừa, vậy cái nghề này đã sớm hoàng sạp: "Vậy chuyện này, đã nói cho nhi tử chưa?"

Vừa dứt lời......

"Không, không thể nói cho nó biết!" Lão nhân một bên vẫn cúi đầu không nói vừa nghe đến con trai, lập tức tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: "Không thể nói cho nó biết, sẽ ảnh hưởng công việc của nó... Không thể nói cho nó biết..."

Trong giọng nói của nàng tràn ngập tuyệt vọng cùng hoảng sợ, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành thì thào tự nói, chỉ là lắc đầu.

Chu Ngôn nhíu nhíu mày, hắn có chút tức giận nhìn lão nhân thất hồn lạc phách trước mặt: "Ngươi chẳng lẽ còn muốn giấu diếm như vậy?"

Lão nhân lắc đầu, vẫn lẩm bẩm như cũ...... Giống như không nghe được câu hỏi của Chu Ngôn.

"A..." Nhìn thấy phản ứng của bà lão, Chu Ngôn tức giận bật cười nói: "Quả nhiên, kẻ lừa đảo chính là ưa thích bộ dạng lão thái thái này của bà! Rõ ràng đứa nhỏ đã lớn như vậy, vẫn không yên lòng, liều mạng muốn chứng minh đứa nhỏ của mình còn cần chính mình. Cho nên mới bị mắc câu dễ dàng như vậy!"

"Sao ngươi có thể nói như vậy!" Cô gái tên Lý Hoán kia rất kinh ngạc nói, thanh âm cũng hơi lớn một chút.

"Ta nói đều là sự thật." Chu Ngôn dựa vào ghế: "Hiện tại khoa học kỹ thuật cũng đã phát triển đến trình độ này, thế nhưng là ngay cả internet cũng không biết dùng! Bình thường ăn mặc tiết kiệm, luôn muốn tiêu tiền ở trên người đứa nhỏ, lại không biết, như vậy sẽ chỉ làm cho đứa nhỏ của mình cảm thấy càng nhiều áp lực...... Thậm chí ngay cả khi mất nhiều tiền như vậy, cũng không dám nói cho đứa nhỏ, quả thực..."

Nói đến đây, lão nhân đối diện bàn đã che mặt, khóc không thành tiếng.

"Đủ rồi!" Cô gái đứng dậy, "Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ trên đường, bây giờ chúng tôi phải đi đây."

Nói xong, Lý Hoán nâng lão nhân dậy, rất hiển nhiên, nàng hiện tại không có một chút hảo cảm nào với Chu Ngôn...

"Vào lúc này, an ủi tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải làm cho người già hiểu được, cuối cùng thì vì sao mình lại bị kẻ lừa đảo theo dõi, con người luôn phải đối mặt với sai lầm của chính mình."

Chu Ngôn thản nhiên nói.

"Lúc này không phải nên đi chỉ trích đám lừa đảo kia sao?" Lý Hoán đã đỡ lão nhân dậy, rời khỏi bàn ăn: "Bằng không, ngươi liền hỗ trợ, thu hồi lại số tiền kia đi, nếu không, xin ngươi ngậm miệng lại!"

Lý Hoán rất rõ ràng cũng tức giận, có thể nhìn ra được, cô gái này tuy rằng vừa mới bước vào xã hội, nhưng lại hoàn toàn không có vẻ nhát gan, đối mặt với Chu Ngôn, cô không chút che dấu biểu hiện ra phẫn nộ của mình.

Nói xong câu đó, cô liền xoay người, đỡ bà lão đang khóc, đi ra ngoài nhà hàng...

Nhưng mà, còn chưa đi được mấy bước.

"Được, ta giúp các ngươi tìm lại tiền."

Một câu nói, thân thể hai người giật mình, Lý Hoán giống như là không thể tin được lỗ tai mình quay đầu lại.

Cô nhìn thấy người đàn ông còn ngồi trước bàn cơm, cũng không biết người này lấy ra một quyển sách ở chỗ nào, đang thờ ơ đọc...

"Ngươi, ngươi muốn giúp chúng ta tìm lại số tiền kia? "Lý Hoán hỏi.

"Đúng vậy a......"

"Nhưng mà, ngay cả cảnh sát bên kia cũng nói, rất khó lấy lại."

Tầm mắt Chu Ngôn rời khỏi quyển sách trên tay, giương mắt nhìn về phía thiếu nữ: "Như thế nào, không tin ta?"

"..." Lý Hoán trầm mặc, không nói gì.

"Ha ha, các ngươi có biết vì cái gì khi gửi tiền lần đầu tiên, lại không gọi điện thoại được cho con trai của bà lão không?"

Cô gái và lão nhân cũng giật mình, đúng vậy, đây là vấn đề mà các cô vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, nếu lúc ấy điện thoại di động của con trai bà lão có thể gọi được, vậy chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.

"Vì cái gì?" So với Lý Hoán, lão nhân tựa hồ càng thêm để ý đáp án của vấn đề này, nàng lập tức hỏi.

"Ta đã nói, kẻ lừa đảo đã sớm theo dõi ngươi a, cho nên, khi lừa gạt ngươi ngày đó, những kẻ lừa đảo này sẽ điên cuồng gọi vào điện thoại của con trai bà, dùng các loại dãy số khác nhau, với đủ loại lý do như mua nhà, đẩy mạnh tiêu thụ, bảo hiểm, v.v.

Dù sao cũng sẽ làm cho con trai bà tâm phiền ý loạn, chỉ có thể tắt máy. Coi như là không tắt máy, lúc bà gọi tới, khẳng định cũng đang bận."

Lúc này, cô gái và bà lão mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngươi thật sự có thể giúp chúng ta, chẳng lẽ ngươi là thám tử sao?" Lúc này Lý Hoán dường như nảy sinh ra một tia hy vọng với Chu Ngôn.

"Ta... emmm... đúng, ta là thám tử." Chu Ngôn do dự một chút, thừa nhận, hắn cảm thấy, hiện tại mình khoác chiếc áo thám tử lên cũng rất thích hợp.

"Cho nên ta mạnh mẽ đề nghị các ngươi tin tưởng ta, bởi vì rất có thể, những tên lừa đảo kia sẽ lại giả làm luật sư hoặc là thám tử, gọi điện thoại tới, nói có thể giúp các ngươi thu hồi tiền, đến lúc đó, các ngươi khẳng định lại sẽ bị lừa đi một khoản phí ủy thác. Gặp được một người dễ mắc mưu, bọn họ khẳng định sẽ nhìn chằm chằm ngươi cho đến khi ngươi chui vào chỗ chết.

Cho nên, so với những người trong điện thoại hoặc internet, ta là một con người sống, nhìn thấy và sờ thấy được trước mặt các ngươi, rõ ràng đáng tin hơn nhiều."

"..." Lý Hoán nhíu mày tự hỏi, tựa hồ còn đang do dự.

Rơi vào đường cùng, Chu Ngôn chỉ có thể thở dài.

Hắn chuẩn bị dùng ra đòn sát thủ cuối cùng... Hắn và cuốn sách...

"Số cuối điện thoại di động của con trai bà là 7021, đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK