"Ngươi la hét cái gì!" Trần Hạo cũng mạnh mẽ đứng lên, muốn dùng âm thanh lấn qua Chu Ngôn: "Chỉ là một giọt máu mà thôi!"
"Mà thôi?" Chu Ngôn hỏi ngược lại:"Chẳng lẽ ngươi không biết giọt máu này có ý nghĩa gì sao?"
"Ta đương nhiên biết nó có ý vị rất nhiều, nhưng mà hết thảy đều phải chờ ta đi lấy một chút chứng nhận, sau đó mới có thể kết luận được, vạn nhất máu này không phải là của người chết đâu, hoặc cũng có thể là do cảnh sát di chuyển thi thể không cẩn thận rơi xuống thì sao?"
Vừa mới nói đến đây......
"Ách... Trần tiên sinh, xin ngài không nên nghi ngờ năng lực làm việc của chúng tôi, cảnh sát chúng tôi còn không ngốc đến mức 'lúc chuyển thi thể sẽ chảy máu khắp nơi'!"
Rất hiển nhiên, những lời này của Trần Hạo, khiến cho hai gã cảnh sát kia bất mãn.
"Được rồi, chuyện về vết máu tạm thời buông xuống trước đã, hiện tại thời gian đến, ta hi vọng cảnh sát có thể nhanh chóng áp giải phạm nhân về ngục giam!"
Nhưng, Chu Ngôn trực tiếp nói một câu cắt ngang âm thanh của Trần Hạo!
"Buông xuống trước?" Hắn đi về phía Trần Hạo, hai người chỉ cách nhau một bước: "Chứng cứ đang rõ ràng như thế, ngươi lại nói buông xuống trước?"
"Ở đây còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện! Một người ngoài nghề như ngươi còn chưa đủ tư cách để chất vấn ta!" Trần Hạo cả giận nói.
"Không sai, ta chính xác là một người ngoài nghề." Chu Ngôn nói: "Nhưng ít nhất ta cũng biết, nếu phía dưới cửa nhà kho có một lớp bụi bặm không hài hòa, thì cần phải điều tra trọng điểm một chút đấy... Tại sao lúc đó ngươi lại làm như không thấy!"
"Chuyện đã lâu như vậy rồi, ai còn nhớ rõ? Hơn nữa! Ta...... Có thể là do ta không nhìn thấy! "Trần Hạo giải thích.
"Không nhìn thấy? Tốt! Như vậy, một người đang say rượu và hoảng loạn, đều bị khốn đốn đến bất tỉnh nhân sự như ta, vậy mà còn có thể đứng lên lúc nửa đêm, nhấc lên một cái khoan sắt lớn như vậy, ở trong bóng tối, chuẩn xác đâm nát trái tim một người, ngươi không cảm thấy điều này rất kỳ quặc sao?"
"Đây, đây cũng không phải là chuyện không thể nào." Ngữ khí Trần Hạo tựa hồ yếu đi vài phần.
"A? Đây là lời giải thích của ngươi sao?" Chu Ngôn tiếp tục nói: "Như vậy thì, báo cáo giám định của pháp y đâu?"
"Những pháp y kia chỉ ở trong phòng khám nghiệm tử thi, bọn họ sẽ không tự mình đến hiện trường thăm dò, cho nên, phương hướng khám nghiệm tử thi của bọn họ, phần lớn đều là nghe theo ý kiến của thám tử... Mà ngươi lại ở dưới tình huống còn có nhiều điểm đáng ngờ trùng điệp như thế, chỉ đưa ra một cái kết luận là 'Trái tim bị đâm nát, mất máu quá nhiều'... Chẳng lẽ trong đầu ngươi không nghĩ đến những khả năng khác sao?"
"Chú ý ngữ khí nói chuyện ngươi đi! Tên khốn" Cuối cùng, Trần Hạo bạo phát, anh ta giống như là một quả bóng không bao giờ kéo căng được nữa, ầm nổ tung, rống giận mắng. Thậm chí, rất không bận tâm đến hình tượng của mình muốn đi xô đẩy Chu Ngôn...
Nhưng đột nhiên......
Một cái tay khoác lên vai Trần Hạo.
Bàn tay này tinh tế, trắng nõn, ngón tay thon dài nhìn như yếu đuối, nhưng mà chỉ cần quơ tay một cái, là có thể làm cho Trần Hạo lảo đảo ra sau.
"Trần Hạo...... Xin chú ý thân phận của ngươi......"
Giọng nói của Lâm Khê giống như tay của cô vậy, nhìn như dịu dàng, nhưng lại khiến cho Trần Hạo tức giận trở về.
"Ngươi... Ngươi làm gì? Ngươi đứng ở bên nào?" Trần Hạo trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nhưng trên sĩ khí tựa hồ là thấp hơn một phần, trên thực tế, chiều cao của anh ta cũng xác thực không cao bằng đối phương.
"Ta đứng về phía chân tướng." Lâm Khê thản nhiên nói.
"Điên rồi! Tất cả đều điên rồi! Vậy mà tin tưởng một tên phạm nhân sắp bị tử hình!" Trần Hạo còn đang la hét, sau đó nhìn về phía hai gã cảnh sát kia: "Này! Nhìn cái gì đấy, áp giải tù nhân lên xe nhanh lên!"
Hắn hét lên.
Tuy nhiên, hai cảnh sát cũng không có lập tức hành động.
Một nhóm người đã sớm tập trung lại nhao nhao ném tới khác biệt ánh mắt, cả con đường, chỉ vang vọng âm thanh tức giận mắng mỏ của Trần Hạo.
......
......
Nửa giờ sau.
Xe cảnh sát chạy về phía nhà tù, Chu Ngôn vẫn ngồi trong xe.
Đầu óc của hắn hơi mơ hồ.
Đoán chừng là do vừa rồi hưng phấn quá mức, la hét làm thiếu dưỡng khí, thẳng đến khi cửa xe tù bị mở ra, gió đêm thổi vào, hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Còng tay vẫn đeo trên cổ tay hắn, hai gã cảnh sát vẫn dựa theo quy định, đưa Chu Ngôn về phòng giam của mình, và khóa cửa lại.
Mọi thứ vẫn y như lúc trước khi rời đi.
Nhưng Chu Ngôn biết, loại tình huống này không duy trì được quá lâu.
Luật sư Trâu đã đi làm công việc tương ứng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ảnh chụp giọt máu kia, cũng đủ để tự mình thoát tội rồi.
Bây giờ nhớ lại trải nghiệm ba giờ vừa nãy, vẫn còn có một chút dư vị.
Ngay từ đầu, thấp thỏm khi vừa mới tới nhà kho, càng về sau tự tin tràn đầy tái hiện lại vụ án, lại càng về sau lật lại vụ án bằng một giọt máu, toàn bộ quá trình đều giống như đọc tiểu thuyết.
Kỳ thật bây giờ mới nhớ tới, nếu như thế giới này không có loại [ thuốc thử Luminol ] này, vậy mình có phải là thật sự không còn chiêu số gì nữa hay không?
Cũng may, thế giới này cũng không hoàn toàn ác ý với mình.
......
Chu Ngôn lấy cuốn sách trong túi ra lần nữa.
[Phong Bất Động: Chúc mừng!]
[Nghịch Tập De Gấu Trúc: Chúc mừng còn sống.]
Giờ phút này, những dòng chữ trong sách tựa hồ cũng đều đang thở phào nhẹ nhõm giống mình, thậm chí còn có người còn bắt đầu chúc mừng mình.
[Người Thích Đánh Giá: Thật ra ta muốn xem hắn sẽ chết như thế nào.]
Chu Ngôn: "...???"
Nhưng mà nhìn những dòng chữ không rõ ràng này, hắn chỉ hiểu ý cười một tiếng.
Hắn thật sự rất biết ơn những người đã giúp đỡ mình...
Thế nhưng, những người này ở đâu? Bọn họ là những người nào? Là thám tử à?
Còn nữa, bọn họ làm sao biết được nhiều điểm mấu chốt của vụ án như vậy? Họ quan sát mọi thứ bằng đôi mắt của mình sao? Hay là từ con đường nào khác?
Cuối cùng, những chữ bị bôi đen kia là có ý gì, chẳng lẽ có người đang ngăn cản những người này nói chuyện với mình sao?
Quyển sách này, đến tột cùng là cái đồ chơi gì?
Nghĩ lại như vậy, tựa hồ càng ngày càng nhiều câu đố lộ ra.
Được rồi, tuy rằng rất nhiều vấn đề, nhưng ít nhất mạng nhỏ của mình cũng đã được bảo vệ. Sau này còn có rất nhiều thời gian để đào bới.
Chu Ngôn cứ nghĩ như vậy, nghĩ......
Có thể là bởi vì trong khoảng thời gian này trí não tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn trải qua biến đổi bất ngờ, tinh thần của hắn tiêu hao cực lớn. Bất tri bất giác, hắn ngã xuống giường và ngủ thật say rồi.
......
Mà khi hắn mở mắt ra lần nữa, là do tiếng cửa sổ sắt lay động đánh thức.
Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy ngoài hàng rào, tên kia hung dữ báo động trước đang dùng chìa khóa mở cửa sắt.
"Ngươi... được bảo lãnh." Tên đó nói, đồng thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tên tù nhân này.
Nguyên bản, ngày mai người này sẽ bị chấp hành tử hình a, ai có thể nghĩ đến, vào lúc này, hắn vậy mà đột nhiên liền bị bảo lãnh ra tù?
Trong 20 năm làm cảnh sát, đây là lần đầu tiên.
Chu Ngôn nhìn cửa phòng giam bị mở ra.
"Ta...... Có thể đi ra ngoài rồi?"
"Đúng vậy, ngoài cửa có người chờ ngươi." Cai ngục nói, đồng thời cũng không quên mở còng trên tay và chân Chu Ngôn ra.
Đây là Chu Ngôn sống lại tới nay, lần đầu tiên hoàn toàn cởi bỏ trói buộc trên người, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đều có chút không thích ứng.
Bước đi trở nên chậm rãi, Chu Ngôn đi tới trước cửa khu giám sát.
Điều khiến hắn có chút kinh ngạc là, người chờ hắn ngoài cửa, không phải là luật sư Trâu.
......