Chu Ngôn hỏi như vậy, cũng không phải nói hắn muốn xen vào việc của người khác.
Mà là hắn muốn hiểu rõ một chút, thám tử thế giới này phá án đến cùng là quy trình như thế nào.
Lưu Sâm ngước mắt nhìn Chu Ngôn.
"Yên tâm, ta chỉ nói đó có thể là tự sát, cuối cùng có phải tự sát hay không, còn cần điều tra."
Tính tình hắn tựa hồ cũng không tệ lắm, lại tiếp tục giải thích với Chu Ngôn: "Trong quá trình điều tra, trước tiên ta sẽ cố gắng giải quyết vụ án theo suy nghĩ của mình, nếu như ta có nghi ngờ, hoặc là chuỗi chứng cứ không đầy đủ, ta sẽ báo cáo, sẽ có thám tử cấp cao hơn đến xử lý với ta thôi."
Chu Ngôn gật gật đầu, thoạt nhìn, thám tử cấp bậc thấp hơn một chút, chỉ có thể xử lý một số vụ án tương đối đơn giản.
Ví dụ như nhảy lầu tự sát, trượt chân rơi xuống vách đá các loại.
Nhưng là bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm định tính sự kiện, mà là quan sát hiện trường trước, thu thập bằng chứng, chỉ cần phát hiện có gì đó không đúng, sẽ báo lên, để cho các thám tử cấp cao hơn tới tiếp quản sự kiện.
Có lẽ ai đó sẽ hỏi, nếu thám tử cấp thấp là một tên ngốc, hắn nhầm lẫn vụ án giết người thành một vụ án tự sát, không báo cáo cho cấp trên, làm sao bây giờ?
Tỉnh lại đi, người có thể vượt qua kỳ thi thám tử, sẽ không ngu ngốc đến mức đó.
Lúc này......
"Thám tử Lưu!" Một cảnh sát chạy tới: "Toàn bộ tòa nhà đều đã được kiểm tra, chỉ có một lối ra vào này."
Tên cảnh sát này chỉ chỉ lối ra của tòa nhà bên cạnh nói.
"Ân..." Lưu Sâm gật đầu, sau đó nhìn Chu Ngôn: "Từ khi người chết rơi xuống, các ngươi vẫn ở đây, chưa từng rời đi đúng không?"
"Đúng vậy." Chu Ngôn trả lời.
"Vậy là các anh không thấy ai ra khỏi tòa nhà, đúng không?"
Chu Ngôn lắc đầu: "Không có."
Lưu Sâm viết mấy nét lên cuốn sổ nhỏ của mình, sau đó lại nhìn về phía tên cảnh sát kia: "Tòa nhà này thật sự chỉ có một lối ra này thôi sao?"
"Không còn lối ra nào khác, cửa sổ của mỗi phòng từ tầng bốn trở xuống đều đã được lắp hàng rào bảo vệ, hơn nữa còn là kiểu dáng căn bản là không có biện pháp leo lên, trừ phi có người có thể từ tầng bốn trở lên nhảy xuống, nếu không, chỉ có thể rời khỏi tòa nhà bằng lối ra duy nhất."
Cảnh sát khẳng định.
Cảnh sát của thế giới này, mặc dù không phá án, nhưng là đối với loại này thu thập chứng cớ, khám nghiệm hiện trường các loại công việc này, cũng là cực kỳ thành thạo, họ nói chỉ có một lối ra, vậy thì chắc chắn chỉ có một lối ra.
"Được rồi~" Ba một tiếng, thám tử Lưu Sâm khép quyển sổ lại: "Nếu kể từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, không ai ra khỏi tòa nhà này, vậy thì chỉ có ba khả năng.
Thứ nhất, người chết là tự sát.
Thứ hai, tên sát nhân vẫn đang lẩn trốn trong tòa nhà này.
Thứ ba, hung thủ dùng đạo cụ cơ quan gì, để thi thể có thể ở trong tình huống không có mặt của chính mình, tự rơi xuống."
Nói xong, hắn sửa sang lại cổ áo của mình một chút.
"Đi thôi, đi vào trong lầu nhìn xem."
Chu Ngôn vừa nghe, cũng gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy." Nói xong, Chu Ngôn xoay người muốn đi.
"Ai ai ai?" Lưu đại thám tử vội vàng gọi Chu Ngôn lại: "Ngươi đi cái gì a?"
"Hả?" Chu Ngôn sửng sốt. Hiện tại tuy hắn là trợ lý thám tử, nhưng cũng không có ý định dính líu đến vụ án nhảy lầu: "Không phải ta đã nói tất cả những gì ta thấy rồi sao, ta còn ở lại đây làm gì?"
"Làm sao ngươi biết những gì ngươi nói là tất cả?" Lưu Sâm hỏi ngược lại: "Một người trong quá trình sợ hãi, lời nói ra độ tin cậy cũng không cao, không chừng một lát nữa, ngươi sẽ nhớ tới chi tiết nào đó.
Hơn nữa, ngươi còn xem như là nhân chứng duy nhất, làm sao có thể thả ngươi đi đơn giản như vậy được.
Vạn nhất đây không phải là vụ nhảy lầu, mà là án mạng, ngươi là đồng phạm của hung thủ thì sao?"
Cả người Chu Ngôn đều không tốt: "Ngươi có cần phải nghĩ nhiều như vậy không? Nếu ta là đồng mưu, ta báo cảnh sát làm cái đếch gì chứ?"
"Nói không chừng ngươi lợi dụng thói quen tư duy "hung thủ sẽ không báo cảnh sát", để đánh lừa dư luận." Lưu Sâm lại nói: "Dù sao, ngươi không chỉ không thể đi, ngươi còn phải cùng ta lên sân thượng xem sao, không chừng ngươi vừa nhìn hiện trường, thật sự nhớ tới những chi tiết khác."
"Ta có thể nhớ tới cái rắm chi tiết, ta chỉ nhìn thấy khoảnh khắc thi thể rơi xuống, nhiều nhất cũng chỉ một hai giây." Chu Ngôn bất lực kêu lên: "Hơn nữa, làm sao ngươi biết nạn nhân nhảy từ trên mái nhà xuống, lỡ như là nhảy từ cửa sổ tầng 12 xuống thì sao?"
"Emmm... cũng đúng, vậy được rồi, ngươi hãy cùng ta xem qua tất cả các phòng." Lưu Sâm nói.
Chu Ngôn hận không thể cho mình một cái vả miệng, suy nghĩ mình lắm miệng như vậy làm gì?
Mà đúng lúc này......
"Ta...... Ta có thể đi lên cùng các ngươi không?" Một giọng nói rụt rè vang lên.
Chu Ngôn vừa nghe thanh âm này, đều kinh ngạc, hắn có chút không dám tin quay đầu lại, sau đó liền thấy được Lý Hoán đang đứng ở phía sau mình.
Cô quấn chăn, hình như vẫn còn có chút kinh hồn chưa định, nhưng ánh mắt cũng rất chờ mong nhìn thám tử Lưu.
Chu Ngôn một cái tát liền dán ở trên mặt mình.
Được rồi, hắn rất nhẹ nhàng liền hiểu được suy nghĩ của nha đầu Lý Hoán.
Một tiểu thuyết gia thám tử, gặp phải một vụ án thật sự, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy a.
Cho dù là vụ án nhảy lầu đơn giản, ngay cả khi rất sợ hãi, cho dù là trong lòng hoảng hốt, cũng tuyệt đối không có khả năng bỏ qua.
Lưu Sâm liếc nhìn cô gái trước mặt, phỏng chừng cũng cảm thấy, cô gái này cũng là một nhân chứng...
"Được, vậy thì đi cùng đi." Ông ta nói.
"Ta nói...... Người ta chỉ là một tiểu cô nương, ngươi mang nàng đi theo làm gì?" Chu Ngôn hét lên.
Lưu Sâm liếc mắt nhìn Chu Ngôn: "Ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi như một người bạn trai, nhưng giúp thám tử điều tra, đó là nghĩa vụ của mọi người dân."
"Ta không phải bạn trai cô ấy."
"Không phải bạn trai ngươi quản nhiều như vậy làm gì. Mau đi theo ta!"
......
Như đã nói lúc trước, trong toàn bộ tòa nhà này, đã ở trong trạng thái không có ai, để tiết kiệm điện, sau giờ làm việc, thang máy cũng đóng cửa.
Muốn lên lầu, cũng chỉ có thể leo cầu thang.
Bởi vì ánh đèn rất tối, cho nên cũng không có ai để ý, trên mặt đất tầng một, có một ít bùn đất đen rất kỳ quái, hết sức nhỏ vụn, từng hạt một.
Mọi người đi qua, bước lên đế giày, thế nhưng hạt rất nhỏ, cho nên tạm thời cũng không có phát hiện được.
Đi ở phía trước nhất, là Chu Ngôn, Lý Hoán, thám tử Lưu, và với hai cảnh sát đi theo.
Những cảnh sát còn lại, thì cầm các loại công cụ, cẩn thận lục soát từng phòng ở từng lầu một.
Hoạt động cụ thể của nó là, có người chuyên môn thông qua nhân viên liên lạc từ xa, tra được số điện thoại liên lạc của mỗi ông chủ công ty trong tòa nhà này, sau đó từng người một gọi điện thoại nói rõ tình huống.
Sau khi nhận được sự đồng ý, thì có một người mở khóa nhanh, chịu trách nhiệm mở cửa.
Tốc độ mở khóa kia, Chu Ngôn đều kinh hãi, nếu người này không bị cảnh sát hợp nhất, đưa ra xã hội, nửa đêm trộm đồ, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
Dù sao sau khi mở khóa xong, cảnh sát bước vào, dưới tình huống không phá hư bất kỳ phương tiện nào, kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, lúc gần đi, còn không quên đóng cửa lại.
Trong cuộc tìm kiếm này, kẻ giết người chắc chắn không có nơi nào để trốn.
Cứ như vậy, một tầng lại một tầng......
Rất nhanh, đoàn người liền đi tới sân thượng......
Nơi này rất trống trải, cũng không có vật gì có thể che chắn, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể biết, khẳng định cũng là không có người trốn.
Bất quá...... Mặc dù không có ai......
Nhưng bên cạnh sân thượng lại đặt một đôi dép lê màu trắng...