Sau một tiếng đồng hồ...
Chu Ngôn lại bị đẩy vào căn phòng nhỏ đó.
Lúc này, luật sư Trâu đã ngồi bên trong.
Trên thực tế, Luật sư Trâu vừa rời đi cách đây không lâu, bởi vì sau mỗi lần ông ta đến nói chuyện với các tù nhân, ông ấy đều phải ghi chép một chút, trong khi đó Chu Ngôn lại ở trong phòng giam, đọc các từ trên sách được một lúc, rồi cố gắng liếm khuỷu tay được một lúc, sau đó la hét thêm một lúc nữa, tổng cộng lại thì cũng chả mất thời gian lắm. Luật sư Trâu lái xe mới chạy qua được vài cái đèn giao thông thì đã bị gọi lại.
Không còn cách nào khác, dù sao thì phạm nhân cũng có tiền sử bệnh tâm thần và cũng sắp bị thi hành án tử hình, ít nhiều gì ông ta cũng nên tôn trọng một chút.
Điều quan trọng nhất là, ông ta sợ rằng tên tù nhân này sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc nào đó và làm liên lụy đến ông thôi.
Thế là hai người này lại gặp lại nhau.
“Xin chào.” Lần này, câu chào hỏi của luật sư Trâu rõ ràng là có chút miễn cưỡng.
Nhưng Chu Ngôn lại làm như không nghe thấy, ngồi ở phía đối diện.
“Luật sư, vụ án này có ẩn tình! Ta có thể đã bị oan!”
Luật sư Trâu sửng sốt, “Ý ngươi là, ngươi không có khả năng giết người?”
“Ừ!” Chu Ngôn nặng nề gật đầu.
"Vậy tại sao ngươi lại dùng từ [có thể], ngươi cũng không biết mình có giết người hay không à?" Vẻ mặt của luật sư càng thêm nghi hoặc.
“Chuyện này ... không quan trọng.” Chu Ngôn tùy tiện cho qua, nói: “Dù gì đi nữa thì ta cũng muốn xem bản gốc hồ sơ vụ án này. Ta muốn xem tất cả các chi tiết. Ông có thể giúp ta được không?”
“Không được!” Luật sư Trâu trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Hả? Tại sao chứ?”
“Ngươi là nghi phạm số một, theo quy định thì ngươi không được xem.”
“Vậy nếu như ta liều mạng muốn xem thì sao, ngươi nếu như không cho ta xem thì ta sẽ chửi bậy cả ngày, đi tới đâu ị tới đấy, gặp đàn ông thì cắn, gặp đàn bà thì liếm...?”
“Việc này…” Luật sư Trâu nghe vậy thì cũng là có chút sợ hãi tên điên này: “Nếu ngươi nhất quyết muốn xem, không phải là không thể.”
“Cách gì?”
“Ta có thể đại diện ngươi nộp đơn xin xét xử lại vụ án, nhưng cần phải có đủ chứng cứ để phản biện lại kết luận trước đó. Hơn nữa, thám tử đã từng thụ lý vụ án cũng phải đích thân có mặt.”
Nghe vậy, Chu Ngôn hơi có chút khó hiểu. Hắn thầm nghĩ, hắn đã tự lật tẩy lại lời thú tội của mình thì còn cần gì đến một tên thám tử khác có mặt nữa cơ chứ? Cứ giống như là một tên thám tử có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm cho một vụ án giết người vậy.
Thật vậy, ở thế giới trước khi Chu Ngôn sống lại, nghề thám tử chỉ là ngành nghề cỏn con. Hầu hết mấy tên thám tử đó đều chỉ được thuê để đi tìm mèo hay chó con thất lạc, chụp ảnh lén, v.v mà thôi, còn đối với những vụ án mạng như thế này, mấy tên thám tử đó lại không hề có quyền được lên tiếng. Mà những tên thám tử có quyền lên tiếng, thậm chí có thể để bên cảnh sát nể mặt như [Conan] và [Kindaichi], thì lại gần như không hề tồn tại.
Nhưng Chu Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó, chỉ là vội vàng gật đầu: “Ta có bằng chứng!”
Sau đó, Chu Ngôn nói với luật sư về lớp bụi dưới khe cửa mà hắn đã đọc được trong sách.
Luật sư nghe xong liền nói: “Đây chỉ là do ngươi bịa ra thôi, tại sao ngươi lại biết những chi tiết này? Nó có được ghi trong hồ sơ vụ án không?”
“Không có ghi.”
“Nếu không có ghi thì không thể tính là ... “
Luật sư Trâu chưa nói xong, đột nhiên Chu Ngôn đập mạnh tay xuống bàn phát ra một tiếng “Đùng”.
“Không có ghi thì sao? Nếu không ghi chi tiết đó, vậy chứng tỏ bên cảnh sát làm việc bất lợi! Đồng thời chứng tỏ thị lực của tên thám tử chết tiệt kia cũng rất kém! Chỉ vì sai lầm của bọn họ mà bây giờ ta phải chịu sự oan ức như thế này, bây giờ ta sắp bị tử hình rồi đấy, thế mà bây giờ ngươi lại cố gắng từ chối giúp đỡ ta, ngươi còn là luật sư sao! Chẳng phải nghĩa vụ của ngươi là đứng trên lập trường của ta, giúp ta xóa sạch mọi hiềm nghi sao? Tại sao ngươi lại giống như là đang cố gắng tìm lý do cho sự tất trách của bên cảnh sát vậy, ngươi không thấy áy náy với lương tâm của mình à?”
Nói xong cả đoạn này, Chu Ngôn chỉ mất không đến 10 giây, và lời nói rõ ràng đến mức khiến cho Chu Ngôn nghi ngờ kiếp trước mình có phải là một nghệ sĩ rapper hay không.
Lời nói của Chu Ngôn quả thật là đã có chút tác dụng. Sau khi bị ngắt lời, luật sư Trâu đã rơi vào trạng thái sững sờ trong vài giây. Nói không chừng ông ta còn cảm thấy tên tiểu tử này nói rất có đạo lý đấy.
Nhưng dù gì đi nữa, luật sư Trâu vẫn còn lý trí. Ông ta tháo kính mắt xuống, gật đầu: “Được rồi, ngươi nói cũng có lý, vậy ta xin lỗi vì hành vi của mình vừa rồi. Tuy nhiên... dù muốn giúp ngươi, cũng phải làm đúng trình tự. Nếu trên hồ sơ vụ án không có ghi chi tiết đó, vậy không thể xác định đó là chứng cứ được. Hơn nữa cũng đã gần nửa năm rồi, đâu còn cách nào để chứng minh những chi tiết như lớp bụi dưới khe cửa mà ngươi vừa mới nói. Vì vậy...”
“Không sao cả! Ta có thể ghi lại lời khai!” Chu Ngôn nói.
“Ghi lại lời khai?”
“Đúng vậy, với tư cách là người trong cuộc, chắc chắn khẩu cung của ta vẫn còn chút ít giá trị. Tại hiện trường vụ án, ta thực sự nhìn thấy 'có lớp bụi dưới khe cửa' nhưng vào lúc cảnh sát lấy lời khai, ta lại không nói ra, do đó ta muốn bổ sung lại!”
“Emmm...” Luật sư ngập ngừng nói: “Bổ sung lời khai đúng là phù hợp quy định. Tuy nhiên, đã lâu như vậy, lời khai của ngươi quá khó có hiệu lực! Hơn nữa, nếu ngươi đã từng thấy chi tiết đó rồi thì tại sao lại không khai ra?”
“Ta quên!”
“À? Quên ư? Vậy sao bây giờ ngươi mới nhớ ra?”
“Lúc trước ta bị bệnh tâm thần, mới đột nhiên khỏi hẳn vài hôm trước mà thôi, mà bệnh tình khỏi hẳn làm cho ta đột nhiên nhớ ra một vài ký ức bị ẩn giấu sâu bên trong bộ não, ta không biết triệu chứng này được gọi là gì, nhưng trong thực tế lâm sàng, chắc chắn phải có rất nhiều ví dụ tương tự đấy. Ngươi có thể trình bày tình huống của ta cho cảnh sát và yêu cầu họ gặp bác sĩ để xác minh.”
“Chuyện này... bởi vì bệnh tâm thần khỏi hẳn, đột nhiên ký ức trước đó trở nên rõ ràng hơn ...” Luật sư Trâu trầm tư, một lúc sau mới nói: “Ta chưa từng gặp qua loại tình huống này trước đây... nhưng mà nghe qua thì có vẻ khả thi đấy. Chỉ là... chỉ bằng đoạn ký ức không thể kiểm chứng của ngươi cộng với chi tiết lớp bụi dưới khe cửa, từng ấy vẫn chưa đủ để mời người thám tử kia ra mặt lần nữa, hơi khó đấy!”
Chu Ngôn ngồi thẳng dậy và nhìn luật sư một cách nghiêm túc.
“Luật sư Trâu, ông chắc hẳn đã làm nghề luật sư này nhiều năm rồi, chẳng lẽ ông lại cam chịu làm một người luật sư không danh tiếng chỉ ngồi yên chờ cảnh sát gọi đến?”
“...” Luật sư Trâu cau mày.
“Hiện tại, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời điểm ta bị tử hình rồi, một tù nhân đang sắp chết đến nơi rồi, nhưng trong vòng ba ngày cuối cùng của cuộc đời mình thì lại bởi vì ngươi mà án tử hình này bị hủy bỏ, thậm chí sau đó còn được xóa sạch mọi hiềm nghi và cuối cùng còn được phóng thích vì vô tội. Trước đây đã từng có tình huống nào giống như thế này chưa?”
“Dường như là... chưa từng có.”
“Cho nên, nếu chuyện này mà thành công thì ngươi sẽ là người đầu tiên kéo một tên tù nhân bị kết án trở về từ Địa ngục bằng chính đôi tay của mình, ngươi sẽ trở thành một người hùng, ngươi sẽ chứng minh được rằng không chỉ riêng những người bác sĩ kia mà kể cả luật sư cũng có thể chiến đấu với tử thần để giành giật lại mạng sống cho người vô tội, ngươi sẽ xuất hiện trên các trang báo, hãy nghĩ đến những tiêu đề bài báo, tên của ngươi sẽ được viết bằng những ký tự lớn nhất! Đến lúc ấy, những hợp đồng ủy thác sẽ chất đầy trong hộp thư nhà của ngươi, rồi đây ngươi sẽ giàu to...”
Những lời nói của Chu Ngôn dễ dàng rơi vào tai luật sư Trâu. Quả thật, nếu đúng như lời hắn nói, chắc chắn sự nghiệp của luật sư Trâu nhất định sẽ có thay đổi.
Nhưng ...
Luật sư Trâu vẫn đang do dự.
Thấy vậy, Chu Ngôn dựa vào ghế và nhẹ nhàng nói:
“Ta đã bị nhốt nửa năm rồi, nếu ta bị oan thì nhất định ta sẽ có được một khoản tiền bồi thường, và ta sẽ đưa toàn bộ số tiền đó cho ngươi.”
“Được rồi! Giúp đỡ thân chủ của mình là trách nhiệm của ta! Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngươi thoát tội.”
Luật sư Trâu đồng ý ngay lập tức.