Trong một khoảnh khắc không gian trở nên yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu vào nhà kho, khiến cho nó trông giống như là một tấm lụa mỏng màu vàng óng trải dài ở bên trong không gian tối, những hạt bụi bặm tung bay bên trong tấm lụa mỏng đó, đều bay vào khuôn mặt của Trần Hạo.
Nhưng mà lần này, anh ta lại không lấy tay phủi nó đi.
Bởi vì anh ấy có chút sững sờ, nhìn tên tù nhân giống như là đang nhìn một kẻ ngốc...
"Ha ha ha... Hặc hặc..." Sau vài giây, Trần Hạo mới làm chậm lại giọng cười điên cuồng của mình, không chỉ như thế anh ta còn quay đầu nhìn những người bên ngoài nhà kho, như là muốn truyền đạt tiếng cười của mình cho bọn họ.
"Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi còn muốn chứng minh ngươi là vô tội hả?"
Chu Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."
"đó... điều đó... Ha ha ha, được rồi, xin hãy tha thứ cho sự thất thố của ta." Trần Hạo cố kiềm lại nụ cười và trở lại bộ dáng phong độ của mình: "Vậy thì ngươi muốn chứng minh như thế nào?"
"Đầu tiên, ta muốn chất vấn về một chi tiết trong câu suy luận của ngươi."
"Ồ!!! Còn rất có trật tự đấy... Mặc dù không biết ngươi muốn chất vấn chi tiết nào, nhưng ta sẽ luôn rửa tai lắng nghe." Trần Hạo nói ra.
"Ngươi đã nói nhà kho này là một căn phòng kín... Ta không đồng ý với chi tiết này của ngươi!"
"A?"
Trần Hạo lại sửng sốt, như thể là anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Chu Ngôn sẽ chất vấn về chi tiết này. Nhưng mà thần thái của anh ấy vẫn rất là tự tin.
"Thật là điên rồ, ngươi muốn nói, có ai đó biết thuật xuyên tường sao, hay là ngươi vẫn muốn..."
Còn chưa nói xong, luật sư Trâu đã nhanh chóng bước tới đúng lúc: "Trần tiên sinh, xin hãy lắng nghe quan điểm của thân chủ ta trước khi phát biểu ý kiến của riêng mình."
Trần Hạo nhíu mày: "Ngươi đang làm cái gì thế, hắn đang ăn nói bậy bạ mà thôi! Hơn nữa ở chỗ này cũng không phải là toà án, tại sao ngươi lại nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu ở chốn quan tòa đó làm gì?"
Sắc mặt của luật sư đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Ta là luật sư, đối với ta mà nói, thì bất kể là khi nào và ở đâu, miễn là ta còn ở bên thân chủ của mình, thì nơi đó đều sẽ là toà án, hơn nữa ta cũng có quyền và nghĩa vụ được trình bày những gì ta nhìn thấy và nghe được ở trước toà."
"Ta sợ ngươi chắc?" Trần Hạo tức giận nói.
"Đây chỉ là nghĩa vụ của ta." Vẻ mặt của luật sư Trâu lại trở nên tươi cười như cũ, ông ta khom người xuống cung kính nói. Sau đó... Ông không tiếp tục để ý đến Trần Hạo, quay sang hỏi Chu Ngôn: "Như vậy, Chu tiên sinh muốn làm gì tiếp đây?"
Độ thiện cảm của Chu Ngôn dành cho kẻ lấy tiền làm việc luật sư Trâu này càng ngày càng tăng.
"Ta đã tìm ra điểm mấu chốt để phá giải căn phòng kín này, nhưng mà chỉ là dùng miệng nói thì rất khó để đạt được hiệu quả như ta mong muốn, vì vậy ta muốn khôi phục lại hiện trường vụ án ban đầu." Chu Ngôn nói.
"Có thể." Luật sư Trâu trả lời trực tiếp mà không cần hỏi ý kiến của Trần Hạo.
Tiếng hít thở của Trần Hạo rõ ràng có chút nặng nhọc, nhưng anh ta lại không một chút biện pháp gì, ai bảo luật sư Trâu nói gì cũng đúng, cho nên anh ta chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tốt, ta đây cũng muốn xem thử, ngươi có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì!"
Chu Ngôn không để ý Trần Hạo, trực tiếp đi ra nhà kho: "Ta cần một người phối hợp! Để đóng vai ta lúc đó ..."
Hai nhân viên cảnh sát ngoài cửa liếc nhìn nhau, sau đó một người trong số đó bước ra: "Ta đây sẽ làm." Anh ta nói, phối hợp hành động với thám tử là một trong những nhiệm vụ của cảnh sát.
Nhưng mà...
"Không, ta sẽ làm." Một giọng nói phát ra.
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy nữ thám tử một mực giữ im lặng, cũng chính là Lâm Khê đang đi tới. Với chiều cao 1m72, hai cái chân thon dài, tuy là đi trên con đường cũ kỹ này nhưng lại cho con người ta cảm giác như là đang đi thi hoa hậu.
"Ngươi xen vào chuyện này làm gì?" Trần Hạo có vẻ không hài lòng hỏi.
"Các nhân viên cảnh sát khuyết thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, dễ dàng mắc bẫy quỷ kế của hung thủ, ngươi có yên tâm bàn giao việc này lại cho họ không?" Lâm Khê thản nhiên nói.
Nếu nói ra lời này ở thế giới của Chu Ngôn trước khi chết, thì chả khác nào là đang xem thường các nhân viên cảnh sát, nhưng mà ở cái thế giới này, đó lại là sự thật, hai tên nhân viên kia cũng liên tục gật đầu, rất rõ ràng, bản thân bọn họ cũng không muốn làm công việc này.
Trần Hạo nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý: "Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho tên tiểu tử này giở trò bỉ ổi gì."
Lâm Khê đi tới trước mặt của Chu Ngôn. . . . .
Kỳ thật Chu Ngôn lần này mới xem như chính thức nhìn kỹ vị nữ thám tử này.
Ngươi khoan hãy nói, ngoại trừ đôi mắt có dữ dằn kia ra, dụng mạo của cô gái này thật sự rất đẹp, đặc biệt là vóc dáng, nếu cô ấy đi giày cao gót thì có lẽ còn cao hơn Chu Ngôn, ở thế giới trước khi sống lại, nếu cô ấy nỗ lực một chút thì nhất định sẽ trở thành ngôi sao hoặc là người mẫu... .
"Ngươi còn muốn nhìn thêm bao lâu?" Lâm Khê không hề tránh né ánh mắt dò xét của Chu Ngôn, mà chỉ là lãnh đạm hỏi.
"Ồ..." Chu Ngôn lúc này mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng bày ra vẻ thản nhiên nói: "Ta đang xác nhận chiều cao của ngươi... Chiều cao vừa khớp, có thể dễ dàng đóng vai ta."
Hắn nhanh chóng tìm ra lý do. Sau đó hắn vội vàng nhìn nhân viên cảnh sát bên cạnh, giống như là muốn chuyển chủ đề: " Làm ơn tìm giúp ta một cái khóa và một thứ có thể trùm lên đầu."
Rất nhanh, cảnh sát tìm thấy được một cái khóa và một chiếc túi vải, bởi vì có một số cửa hàng nhỏ còn mở trên con phố này, cho nên rất dễ dàng tìm thấy.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, Chu Ngôn liền dặn dò luật sư Trâu mấy câu, sau đó cùng Lâm Khê bước vào trong nhà kho.
Làm cho Chu Ngôn có chút kinh ngạc là, để tạo điều kiện thuận lợi cho hoạt động của bản thân, hai tên nhân viên cảnh sát kia đã thực sự tháo còng tay cho anh ta.
"Cái này... Ta và ngươi ở chung một phòng, hai tên cảnh sát kia còn tháo còng ra cho ta, bọn họ không lo lắng sao?" Chu Ngôn dò hỏi.
"Đối với ngươi mà nói, ta nguy hiểm hơn nhiều so với bộ còng tay kia." Lâm Khê cũng không quanh co lòng vòng, trả lời trực tiếp.
Chu Ngôn nuốt nước miếng, kỳ thật vừa nãy hắn quan sát nữ thám tử này, hắn liền phát hiện ra rằng người phụ nữ này tuy là mảnh khảnh, nhưng mà lại mang cho hắn một ảo giác là cô ấy có thể nhấc cả xương cốt của mình lên một cách dễ dàng.
"A... Ha ha..." Chu Ngôn lúng túng cười khan hai tiếng, rất thức thời không nhắc lại đề tài này.
Mà khi hai người đi tới giữa kho hàng, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang, Lâm Khê quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa kho hàng đã bị người ở bên ngoài đóng lại. Hơn nữa nghe thanh âm, các chốt cửa bên ngoài cũng đã đều được khóa.
Đến tận đây, toàn bộ trong kho hàng, cũng chỉ còn lại hai người Lâm Khê và Chu Ngôn. Mà cửa nhà kho này đóng lại, cũng khiến cho nguồn sáng của nhà kho bị cắt đứt, chỉ còn lại một chút ánh sáng ở khe cửa là mang lại cho nhà kho này một chút tầm nhìn.
Trong hoàn cảnh này, Lâm Khê cũng không hề e ngại, tiếp tục nói: "Bây giờ, ngươi muốn ta làm gì?"
Chu Ngôn hắng giọng một cái: "Từ giờ trở đi, ngươi là ta trong đêm phát sinh vụ án, vì vậy ngươi chỉ cần ngồi ở đây là được rồi."
"Được rồi." Lâm Khê cũng bắt đầu nghiêm túc, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
"Còn ta thì là nạn nhân." Chu Ngôn tiếp tục nói: "Bây giờ, ngươi vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê và thấy được một tên lạ lẫm là ta..."
Lời còn chưa dứt!
"Cờ -rắc.... ~ cờ -rắc.... ~" bên ngoài cửa, đột nhiên có tiếng của cây gậy sắt bị kéo lê lết trên mặt đất.
Một giây sau!
Cái chốt cửa lắc lư, rất hiển nhiên, ngoài cửa có người muốn đi vào!