Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Ngôn dần dần thu hồi ánh mắt nhìn về phương xa của mình, nhìn lại thành phố cổ trước mặt.

Bây giờ hắn không có thời gian nhìn những thứ cao chót vót trong mây kia.

Lúc này, cửa của một chiếc xe cảnh sát khác cũng được mở ra, hai thám tử một nam một nữ bước xuống xe.

Trần Hạo sửa sang lại bộ âu phục có chút nếp gấp của mình, đi tới trước.

"Như ngươi mong muốn, nơi này chính là hiện trường vụ án..." Anh ta nói với Chu Ngôn, dùng ngón tay chỉ vào một căn nhà kho ở góc phố: "Chính là nó, ngươi sẽ không nói với ta là chuyện này ngươi cũng quên đi."

"Ta thực sự đã quên." Chu Ngôn nói, quay đầu nhìn lại người cảnh sát phía sau, biểu thị rằng hắn muốn đi qua đó nhìn xem.

Nhưng những cảnh sát đó dường như không chú ý đến hắn ta.

"Quá trình điều tra vụ án hoàn toàn giao cho thám tử phụ trách, những cảnh sát này sẽ không can thiệp vào." Luật sư Trâu tựa hồ là nhìn ra Chu Ngôn nghi hoặc, ông ta đi tới nói ra.

Chu Ngôn gật đầu, có vẻ như quy tắc của thế giới này có chút khác biệt so với thế giới trước, xem ra bản thân vẫn cần phải thích ứng.

Vì vậy... Chu Ngôn, luật sư Trâu, Trần Hạo và Lâm Khê bốn người đều cùng nhau đi về phía nhà kho, mà cảnh sát phía sau họ thì thực sự đang giữ một khoảng cách tương đối xa, và không có ý định tham gia vào đó. Có vẻ như chức trách của họ chỉ là còng tay và còng chân tù nhân cho chắc, cam đoan tù nhân sẽ không nhân cơ hội chạy trốn là được rồi.

Chu Ngôn cảm thấy điều này cũng tốt, dù sao có vài kẻ thô bạo cầm gậy cảnh sát vây xung quanh hắn, sẽ làm cho hắn sợ đầu sợ đuôi khi tìm manh mối.

Hắn mím môi, sờ vào cuốn sách bên trong túi áo tù nhân.

"Cố gắng lên a..."

Hắn nói, cũng không biết hắn là đang nói với chính mình hay là đang nói với cuốn sách.

...

Chẳng mấy chốc, bốn người họ đã đi đến trước cửa nhà kho.

Nhà kho này là một toà nhà nhỏ tương đối độc lập, hai bên mỗi bên là một cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, còn về vị trí, nó nằm ở cuối con phố này, lại đi vào trong, là một con đường nhỏ càng thêm rách nát, và một toà nhà đang xây dang dở, có thể tưởng tượng đến, nếu như là ban đêm, thì sẽ khó có người đi bộ nào ở đây.

Vì vậy không thể không nói, những kẻ cho vay nặng lãi kia rất giỏi tìm địa điểm, trong hoàn cảnh này đừng nói là giết người, ngươi ở trong kho chặt đầu heo cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

Chu Ngôn mở ra hồ sơ vụ án, so sánh một chút bức ảnh chụp cửa nhà kho, sau đó xác nhận rằng cánh cửa vào thời điểm này giống với cánh cửa vào thời điểm phát sinh vụ án, sau đó mới nhích lại gần.

Cửa nhà kho thật ra không có gì có thể nhìn, đó là một cánh cửa đôi rất bình thường, trái phải hai cánh cửa, đều có một độ cao 3 mét và chiều rộng một mét, mặt ngoài được bọc lại bằng vài tấm sắt, tuy rằng cũ kỹ, nhưng mà rất rắn chắc.

Ở bên cạnh ngoài cánh cửa, có một thanh sắt nằm ngang, cái này thường được gọi là cái chốt cửa, phía dưới cái chốt cửa là một cái móc để khoá bằng ổ khoá.

Chu Ngôn mở ra hồ sơ vụ án và nhìn thấy lời khai đã được ghi rất rõ ràng. Vào cái đêm phát sinh vụ án, sau khi đám đòi nợ kia không mở được cửa, nên đã khoá cái chốt cửa này lại và quay đầu bỏ đi.

"Thế nào, toàn bộ nhà kho này chỉ có một cái cửa ra vào, ngươi có nghĩ rằng ai đó có thể tùy ý ra vào khi nó bị khóa không?" Trần hạo đứng ở một bên, thản nhiên hỏi.

Hoàn toàn chính xác, trong loại tình huống này, chỉ dựa vào người ở trong nhà kho là tuyệt đối không có khả năng mở cửa ra.

Vì vậy Chu Ngôn cũng không có trả lời, hắn cũng không có sốt ruột mở cửa, mà chỉ là ngồi xuống đưa tay sờ vào phía dưới khe cửa...

Động tác này đã bị Trần Hạo chú ý.

Nét mặt của hắn không có một tia biến hóa, nhưng mà trong miệng, đầu lưỡi của hắn đang ấn vào lợi.

... .

Chu Ngôn tiếp tục ngồi xổm, tay vẫn còn đặt trước khe cửa, dừng lại trọn vẹn hai mươi giây mới chịu đứng người lên, với một nụ cười 'Quả là thế' trên mặt.

Bởi vì... Có gió!

Tuy rằng nó không lớn lắm, nhưng mà chỉ cần có gió là còn có hy vọng!

"Mở cửa ra!" Chu Ngôn nói.

Trâu tiên sinh bước tới và lấy ra một chùm chìa khóa.

Vài ngày trước, luật sư Trâu cũng đã liên hệ với hầu hết những người liên quan đến vụ án này, ông ta không chỉ lấy được chìa khoá mà còn thông báo cho những người đòi nợ kia, đoán chừng một lát nữa, những người đó sẽ chạy đến hiện trường.

Luật sư Trâu chính là người như vậy, đã thu tiền thì nhất định sẽ làm việc thỏa đáng.

"Két kẹt..."

Theo cửa nhà kho bị đẩy ra, một chút mùi gỗ cũ xộc vào mặt. Ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho ngươi có thể thấy được bụi bặm bay đầy trời.

"Khụ khụ khụ ———" Trần Hạo ho khan, rất khó chịu lấy tay phẩy phẩy đống trở tàn trước mặt, vừa định bước vào trong.

"Đợi một chút!" Vòng quanh nói đột nhiên hét lên: "Không được bước vào!"

Trần hạo nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói không được bước vào!" Chu Ngôn lời ít mà ý nhiều hét: "Cho đến khi ta đồng ý, thì đừng có tiến vào một bước!"

Trần hạo đều kinh ngạc, bởi vì loại lời này, bình thường đều là những người thám tử như mình mới nói, bây giờ một tù nhân sắp bị tử hình nói ra lời này, thật sự là quá không được tự nhiên rồi.

Anh ta nhìn về phía luật sư Trâu, chỉ thấy đối phương híp mắt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười chuyên nghiệp, một câu không nói, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, là... Ngươi phải nghe theo hắn.

Trần Hạo hừ lạnh: "Ta phải nhắc nhở ngươi, lần này đi ra ngoài chỉ được 3 giờ mà thôi, đến lúc đó, cho dù ngươi có ồn ào như thế nào đi chăng nữa, cảnh sát vẫn sẽ áp giải ngươi về nhà tù!"

Chu Ngôn nghe xong, thì càng không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với Trần Hạo. Hắn lập tức quay người và bước vào nhà kho.

Kỳ thật trên hồ sơ vụ án có viết rằng diện tích của nhà kho này là 30 mét vuông, nhưng mà nếu như không có tự mình tới đây, thì rất khó để tưởng tượng ra '30m²' là lớn nhỏ như thế nào.

Hiện tại, nhà kho trước mặt Chu Ngôn nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hơn nữa một số kệ gỗ nhỏ chất đống nơi đây, khiến cảm tổng thể càng thêm chật hẹp.

Mà đây, cũng là lý do khiến cho luồng gió dưới khe cửa khá nhỏ, dù sao nhà kho này cũng đã được niêm phong, nếu như bên trong không gian không lớn, thì những luồng gió rất khó để có thể lưu thông nhanh chóng.

Chu Ngôn bước vào trong khi đang nhìn hồ sơ vụ án trong tay.

Ngay sau đó, hắn đã tìm thấy được bức ảnh chụp người chết. Căn cứ ảnh chụp, Chu Ngôn tìm được vị trí nơi [ Trương mỗ ] chết ở trong nhà kho.

Vị trí này ở chính giữa nhà kho, xung quanh không có kệ hàng hay bất kỳ đồ vật gì khác, lúc này, cái chỗ này đã bị một tầng bụi bặm bao phủ lại, nếu như nhìn cẩn thận một chút, là có thể thấy được còn một chút vết máu trên mặt đất.

Chu Ngôn ngẩng đầu, ước tính khoảng cách giữa xác chết và cánh cửa, và thấy rằng nó cách nhau khoảng 2 mét.

Mới đầu, hắn còn cho rằng thi thể và cánh cửa rất gần nhau, làm bịt kín khe cửa, cho nên mới dẫn đến lớp bụi dày lên, hiện tại nhìn qua, trường hợp này không phải là như vậy.

Về phần thi thể... Thì lại vô cùng thê thảm.

Một mũi khoan sắt lớn đường kính 5cm cắm vào ngực, trên mặt đất tất cả đều là máu, đều chảy xuống biên giới bức ảnh luôn rồi.

Mà cái tên [ Trương mỗ ] này... Tên thật, nghề nghiệp, tuổi và các thông tin khác tạm thời không cần nhắc đến lúc này, bây giờ chỉ cần nói đến ngoại hình của anh ta.

Anh ta có một điểm khá là đặc trưng.

Đó là cái đầu trọc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK