Bên ngoài cửa hàng ăn sáng, Chu Ngôn ngồi trên vỉa hè......
Hắn không muốn lại ngồi ở trong cửa hàng, nói chuẩn xác hơn, là không muốn ngồi ở trước mặt lão nhân. Hắn thật sự là rất không quen người khác dùng loại ánh mắt kính sợ này nhìn mình.
Dòng chữ trong cuốn sách trên tay lại nhiều ra không ít.
[ 1325045429306486784: Khi ta bị lừa 8.000 khối trong một mối tình trên mạng cũng là như vậy ]
Cái tên này được gõ ngẫu nhiên sao? Tùy tiện, dù sao cái tên này dĩ nhiên bị lừa trong một mối tình trên mạng, hắc hắc hắc.
Không hiểu sao Chu Ngôn lại cảm thấy rất vui vẻ.
[ Cao thủ La Thần: đi đi đi, không biết ngươi có thể đánh thắng hai người này hay không! ]
Điên rồi, lại để cho ta liều mạng với hai tên lừa đảo kia. Ta vừa mới ra khỏi tù, còn chưa khắc phục được sự suy dinh dưỡng đâu.
[ A Trạch Cô Nương Nha: Xin chào Tiểu Chu Ngôn ]
"Hắc hắc, xin chào." Chu Ngôn cười cười, đang muốn để lại lời nhắn dưới đoạn chữ này, nhưng mà trong tay không có bút, thôi quên đi.
[Cửu Phong Long tộc: Xin chào~Chu - - Ngôn - -, hắc hắc hắc (phát ra tiếng cười xấu xa)]
Emmm..... Cái tên này thực sự đã thêm một dấu ngoặc đơn để chỉ ra bản chất tiếng cười...
Vừa lúc đó, Chu Ngôn chú ý tới một tin nhắn.
[ Đao Kiếm Xuân Thu: đã rất tốt rồi, người ta bỏ ra bao nhiêu sức, cũng chỉ vì toàn bộ tiền bồi thường của ngươi mà thôi.]
Lông mày của hắn nhíu lại.
Trong tin nhắn này có đề cập đến tiền bồi thường, nhưng...... Mình và luật sư Trâu thảo luận chuyện bồi thường này, đã qua gần một tuần rồi.
Vì sao bây giờ người này mới nói?
Chẳng lẽ là...... Dòng chữ trên cuốn sách này cũng có một sự chậm trễ?
Vừa nghĩ như vậy, Chu Ngôn đột nhiên ý thức được điều gì.
Trên đường đến đây, hắn thấy được một dòng chữ bên trong sách nói rằng, hai tên lừa đảo đó sẽ lấy thẻ ngân hàng của họ vào ngày mai, nhưng là nếu dòng chữ xuất hiện có sự chậm trễ... Vậy thì ngày mai trong dòng chữ đó là đang nói tới ngày nào?
Suy nghĩ đến đây, Chu Ngôn nhanh chóng lục tung cuốn sách, manh mối quan trọng như vậy, nhất định không thể phạm sai lầm.
Lật xem một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một tin nhắn như vậy......
[ Người Thượng Khê Duyên: Có lẽ là ngươi không rõ ngày mai là ngày nào, như vậy đi, đó là ngày thứ hai ngươi vào ở nhà phú bà, hiểu chưa? ]
Chu Ngôn nhìn đoạn văn này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Hô, nhìn như vậy, hẳn là buổi trưa hôm nay a, may là ta chú ý tới, bằng không thì ta khẳng định đã bỏ lỡ mất rồi." Chu Ngôn thở dài nói.
Đúng lúc này......
Cánh cửa phía sau hắn bị đẩy ra. Quay đầu lại, Chu Ngôn liền thấy Lý Hoán bước ra ngoài.
Nàng đi đến trước mặt Chu Ngôn:
"Ta biết ngươi muốn trao hy vọng cho lão nhân? Nhưng mà, ngươi không nên nói rằng mình đã biết tin tức về kẻ lừa đảo, nếu cuối cùng ngươi không lấy lại được tiền, ngươi sẽ làm lão nhân tổn thương lớn hơn bây giờ nhiều."
Trên mặt Lý Hoán có chút u sầu, cũng khó trách nàng nghi ngờ Chu Ngôn.
Bởi vì tên tiểu tử này đã bị nhốt vào đêm qua, hắn căn bản không có khả năng tìm thấy thông tin về kẻ lừa đảo khi đang nằm ở trong phòng.
Chu Ngôn cười nói: "Như thế nào, ngươi không tin ta sao?"
"Không phải là không tin, nhưng cũng không thể tùy tiện......"
Lời chưa nói hết~
"Một người tên là lão Triệu, còn có một người tên là lão Vương, đây hẳn là danh hiệu của bọn họ, mà không phải là tên thật, trong đó lão Vương là một con quỷ đánh bạc thối nát.
Hai người là cộng sự, sống ở vùng ngoại ô, bây giờ còn chưa biết vị trí chính xác.
Nhưng lúc 12 giờ trưa hôm nay, bọn họ sẽ đến quán cà phê trên đường số 9 giao dịch với một người, vật phẩm giao dịch hẳn là thẻ ngân hàng dùng một lần mà bọn họ dùng để lừa đảo."
Tốc độ nói của Chu Ngôn có chút nhanh, đến mức Lý Hoán hoàn toàn ngây ngẩn cả người từ giây phút đầu tiên.
"Ngươi...... Ngươi không phải đang nói nhảm chứ?"
Chu Ngôn nhún vai: "Có thể hay không, ta không thể nói chắc chắn, nhưng ta sẵn sàng tin vào phần tình báo này."
"Trời ạ." Vẻ mặt của Lý Hoán rõ ràng vẫn còn khiếp sợ: "Thế nhưng...... Ngươi làm sao làm được a, tối hôm qua ngươi rõ ràng là......"
"A, ngươi còn có gan nói nhốt ta." Chu Ngôn bày ra biểu tình rất không vui: "Ta là thám tử lừng danh, đương nhiên ta có biện pháp của mình."
"Là như vậy sao..." Lý Hoán nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: "Vậy nếu tin tức là chính xác, vậy thì chúng ta báo cảnh sát a! Mau bắt bọn lừa đảo kia đi!"
"Ách, cá nhân ta không quá đề nghị trực tiếp tìm cảnh sát." Chu Ngôn nói: "Vừa rồi cũng nói, ta cũng không quá xác định về tính chính xác của thông tin này, rất có thể sẽ xuất hiện một ít sai sót.
Hơn nữa, ta cũng chỉ là biết địa điểm giao dịch của đối phương mà thôi, những kẻ lừa đảo này rõ ràng là tay lão luyện, khi giao dịch thẻ ngân hàng, họ chắc chắn sẽ hết sức cẩn thận, coi như là bị cảnh sát bắt được, cũng không có khả năng tra ra cái gì từ trên người bọn chúng, thậm chí coi như bắt vào cục cảnh sát, khẳng định bọn hắn cũng có một bộ lý do thoái thác đã được nghiên cứu tỉ mỉ từ trước, không tới vài ngày liền sẽ được thả ra."
"Nhưng chúng ta không thể cứ mặc kệ bọn họ như vậy a! Dù sao trước tiên cũng phải bắt lại bọn họ trước, đến lúc đó cảnh sát hẳn là sẽ có biện pháp giải quyết!"
"Lừa đảo trên Internet và điện thoại, là rất khó nhanh chóng điều tra phá án, thường thường phải nằm vùng thời gian rất lâu, mới có thể nắm bắt được tình hình hiện tại. Ngươi và ta có thể chờ, nhưng là lão thái thái kia có thể chờ không được, nếu như lần này đả thảo kinh xà, vậy thì tiền chắc chắn sẽ không lấy lại được."
Lý Hoán nghe xong, có vẻ càng thêm lo lắng hơn.
Nhìn thấy Lý Hoán như vậy, Chu Ngôn không khỏi mỉm cười: "Được rồi. Lo lắng cái gì, không phải còn có ta sao."
Lý Hoán hơi sửng sốt: "Ngươi có biện pháp? Nhưng không phải ngươi vừa nói rất khó sao?"
"Ý ta là, dùng phương pháp bình thường rất khó, dù sao đám lừa đảo kia đã sớm có cách đối phó với cảnh sát rồi, cho nên... chúng ta có thể dùng một số biện pháp không bình thường."
"Biện pháp không bình thường? Đó là cái gì?" Trong mắt Lý Hoán có chút mờ mịt.
Chu Ngôn đứng dậy, duỗi tay ra: "Ta chuẩn bị... lừa tiền của những kẻ lừa đảo kia về..."
Lý Hoán: "????"
......
......
11 giờ rưỡi trưa, đường số 9.
Chu Ngôn tùy ý ngồi ở lề đường, mà bên kia đường, chính là một gian quán cà phê, đây là quán cà phê duy nhất trên cả con đường, cho nên hắn không thể nhìn nhầm.
Lúc này, trong tay Chu Ngôn có một cái túi, cũng không biết chứa cái gì bên trong.
Về phần hắn đang làm gì...... Nói ra có thể ngươi không tin, hắn đang theo dõi đấy.
Ặc, đúng, chính là theo dõi, so với phương pháp theo dõi cầm báo chí, ngồi ở trên ghế, dùng dư quang nhìn trộm chung quanh như trong phim thì loại phương pháp ngồi trên đường cái này, tựa hồ càng thêm hữu dụng một chút.
Điều kiện tiên quyết là...... Tâm tính của ngươi muốn bình thản, phải làm cho mình thoạt nhìn giống như một tên ngốc, mà không phải là một tên theo dõi.
Chu Ngôn tựa hồ rất am hiểu loại phương thức này, dù sao thì hắn chỉ cần ngồi ở đó, thật giống như hòa làm một thể với toàn bộ cảnh phố. Về phần tại sao Chu Ngôn lại am hiểu những thứ này...... Chính hắn cũng không biết, nói không chừng kiếp trước hắn thật sự là một tên xã hôi đen.
Vì vậy, không cần chần chừ thêm nữa, sau khi ngồi ở chỗ này 20 phút, Chu Ngôn đã phát hiện mục ra tiêu của mình.
Một người đàn ông.
Người đàn ông này đội mũ, mặc quần áo thể thao, hết sức bình thường, cho dù là mặt đối mặt đi qua, cũng sẽ không để lại cho người khác quá nhiều ấn tượng.
Nhưng Chu Ngôn chắc chắn rằng, người này chính là người mà hắn muốn tìm......
Bởi vì trong khoảng thời gian này...... Hắn đã gặp người này ba lần rồi.