Hai hàng lông mày của Chu Ngôn nhíu lại, ánh mắt của hắn tập trung vào tên của tác giả. . .
"Phì Qua?"
Đây không phải là cái tên của bản thân khi bị bệnh sao?
Nhìn thấy hai chữ này, suy nghĩ của Chu Ngôn bị bối rối một chút. . . Nếu như 【 Phì Qua 】 là một nhân cách được tưởng tượng ra, vậy thì làm sao có thể xuất hiện ở trên cuốn sách này được?
Hay là trên đời này thật sự là có người tên là Phì Qua?
Trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi, Chu Ngôn mở cuốn sách ra nhìn.
Chữ viết trên cuốn sách rất dày đặc, hơn nữa tất cả đều là chữ in.
【 Kiếm Sĩ Hạng Hai: đến rồi! Đệ nhất! 】
【 An Mê Tu A: đến rồi đến rồi 】
【 Kỳ Tuyên Chi Hà: đến rồi 】
Chu Ngôn mới nhìn được 3 dòng đầu, thì liền càng thêm bối rối, đầu tiên, theo dấu ":" trong câu văn đến xem thì những dòng chữ này có thể là một đoạn đối thoại, mà 【 Kiếm Sĩ Hạng Hai 】 và 【 An Mê Tu A 】 những chữ này, có lẽ là đại diện cho những con người khác nhau.
Thế nhưng là làm gì có người nào lại có tên như vậy, nếu như tên là Kiếm Sĩ Hạng Hai thì còn có thể nói được, vậy thì 【 An Mê Tu A 】 là cái tên kiểu gì vậy a? Mấy chữ này hoàn toàn là vô nghĩa mà.
Hơn nữa mấy người này cứ nói 【đã đến đã đến 】, bọn hắn đã đến chỗ nào a?
Chu Ngôn gãi gãi cái đầu, tiếp tục nhìn xuống.
Không nhìn còn đỡ chứ càng nhìn thì càng thêm nhức đầu.
【 Hiệp Sĩ Tàn Bạo: không, giữ lại móng vuốt, ta là một cái máy nướng bánh mì】
【 Thư Nặc Danh Mười Nghìn Tấn: Ta đây chẳng phải là sẽ lấy hết kẹo của cuốn sách này 】
【 Giao Điểm Tâm Linh Giữa Thực Và Ảo: Tên thật? 】
【 Jakson Lưu: Ha ha ha, có chút sợ 】
Chu Ngôn thở dài một hơi, hắn phát hiện những chữ viết này không có nghĩa gì cả, giống như một ảnh chụp màn hình ngẫu nhiên từ ứng dụng trò chuyện nào đó, hơn nữa còn không có nối liền nhau.
Càng hoang đường hơn nữa là có mấy chữ viết bị bôi đen lên.
Ví dụ như cái tên 【 Dương Dương Dương Dương Ương 】 này, chữ viết phía sau hắn là: Suy nghĩ lung tung: Trước ████ trước khi có chuyện xảy ra, ███████ sách █ nhưng mà lớn hơn ███ ý thức ——██████ vị này ███, kẻ gian lận hèn mọn này ███ nguyên nhân là ███ viết ra một ██, nói ███. . .
Cái này vốn là xem không hiểu rồi mà còn bôi đen lên, Chu Ngôn lấy tay cọ mạnh vào nét mực màu đen, phát hiện là không thể cọ ra được.
Rơi vào đường cùng, Chu Ngôn lật ra lại phía sau, kết quả là phát hiện một dòng chữ cuối cùng 【 Cửu Phong Long Tộc: a cái này 】
Còn phía sau đều là những tờ giấy trống không rồi.
Chu Ngôn nhấc cuốn sách lên lắc qua lắc lại, xác định trong sách cũng không mang theo cái gì.
Nói tóm lại là cuốn sách này chỉ là một đống giấy vụn mà thôi. . .
Cho nên Chu Ngôn cũng không cần phải tốn thời gian để đọc những chữ viết kì quái kia rồi, hắn đóng lại cuốn sách và ánh mắt lần nữa rơi vào dòng tên của tác giả.
【 Phì Qua 】. . .
Nhìn xem hai chữ này trên bìa sách, Chu Ngôn cảm thấy mình có lẽ phải nên suy nghĩ, thế nhưng là rất xấu hổ khi hắn lại không biết mình nên suy nghĩ cái gì.
Trước khi xuyên qua, chủ nhân của cỗ thân thể này giống như là bị bệnh tâm thần phân liệt, cứ nói mình tên là Phì Qua.
Tiếc là lúc đó không ai biết 【 Phì Qua 】 là ai.
Nhưng mà bây giờ Chu Ngôn đã biết, 【 Phì Qua 】 này tám chín phần mười là một tác giả.
Ít nhất cuốn sách 《 sổ tay đào tạo thám tử 》 này là do hắn viết.
Chu Ngôn lại sờ lên bìa sách, kết cấu này cũng không phải là được tạo bởi một số người nhàn rỗi ở nhà, mà phải là được sản xuất bằng máy móc mới đúng.
Thế nhưng. . . . . Nếu là sản xuất ra sách, vậy thì tại sao trong cuốn sách này lại có một đống chữ viết khó hiểu như thế đây?
Chẵng lẽ đây vốn là phế phẩm?
Nghĩ vậy, Chu Ngôn lại nhìn trong bìa và ngoài bìa sách, kết quả phát hiện. . . Trong cuốn sách này cũng không ghi rõ tên của tổng công ty là gì. Có vẻ như đã xảy ra lỗi trong quá trình in ấn khiến cho toàn bộ nội dung bên trong bị in sai, nhưng mà nhà sản xuất lại không phát hiện, cứ thế mà dán bìa sách lên rồi mang đi bán luôn.
Ừ. . . Nếu mà nghĩ theo hướng này thì cũng có vẻ hợp lý.
Vậy thì tại sao cuốn sách này lại xuất hiện ở trong phòng giam này? Có phải là do tù nhân trước đây mang nó vào không?
Chậc, nếu đúng như vậy thì tù nhân trước chắc cũng bi thảm lắm nhỉ, mang vào một quyển sách và kết quả là cuốn sách đó là một sản phẩm bị lỗi.
Thôi được rồi, dù sao đi nữa thì cũng đã có một lời giải thích tại sao nội dung cuốn sách này khó hiểu rồi.
Tiếp theo, còn lại hai vấn đề.
Điều đầu tiên là . . . trước đây khi bản thân bị bệnh tâm thần, tại sao cứ nói mình là Phì Qua, điều này có liên quan gì đến tác giả của cuốn sách này không?
Thứ hai là. . . Cuốn sách này vừa nãy được cất giấu chỗ nào? Rõ ràng là trên trần nhà không có chỗ để sách.
Về vấn đề đầu tiên, Chu Ngôn có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Hắn nghĩ rằng bản thân hẳn là đã đọc cuốn sách được viết bởi 【 Phì Qua 】 này trước đây, cho nên khi bị bệnh, hắn nhầm lẫn mình thành Phì Qua rồi
Thế nhưng là, tại sao bản thân đọc sách của Phì Qua, mà tù nhân của nhà tù này trước đây cũng đúng lúc xem qua sách của Phì Qua đây?
Chỉ đơn giản là trùng hợp?
Emmm. . . . . Lời giải thích này có vẻ hơi gượng ép nhỉ.
Cũng có thể Phì Qua là một tác giả rất nổi tiếng và hầu hết mọi người đều đã đọc sách của anh ta?
Nói vậy thì cũng không đúng lắm, nếu như Phì Qua rất nổi tiếng thì khi bản thân bị bệnh, những vị bác sĩ đó không thể không biết 【 Phì Qua 】 là ai a.
Có vẻ như mọi câu suy đoán đều không hề đúng.
"Như vậy thì đổi lại một cách nghĩ khác. . . Xem thử mình và tù nhân trước có điểm nào giống nhau không."
Chu Ngôn tự hỏi, trong vòng một giây sau hắn đã có được câu trả lời.
Điểm giống nhau nhất giữa hắn và tù nhân trước đó chính là đều bị giam trong nhà tù này.
Nếu như nghĩ theo cách này thì vấn đề cũng đã có một lời giải thích hợp lý.
Khoảng vài tháng trước , nhà tù này đã mua một đống sách về, bởi vì cho dù là tù nhân thì vẫn có nhu cầu đọc sách, điều này rất bình thường.
Mà bên trong một đống sách này, có rất nhiều cuốn sách là của Phì Qua.
Lý do là vì. . . . 【 Phì Qua 】 viết sách rất dở, bán không được, vì vậy mà nhà xuất bản chỉ có thể bán tất cả cho nhà tù này với giá thấp, điều này cũng có thể giải thích vì sao cuốn sách này bị lỗi. Dù sao sách cũng đã bán không được, ai sẽ còn tốn thời gian kiểm tra chất lượng của nó.
Tuyệt, nếu nghĩ như vậy thì vấn đề đã có một lời giải thích trôi chảy rồi.
Chu Ngôn gật đầu hài lòng.
. . .
Kỳ thật những suy đoán vừa rồi đều không có bất kỳ cơ sở nào hết, Chu Ngôn chỉ dùng vài phút ngắn ngủi, mà đã có thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, và còn thật thần kỳ khi có thể phản biện lại chính mình.
Bản thân hắn cũng không hề biết, những suy đoán lung tung vừa rồi, nếu nó được giải thích bằng một câu thuật ngữ thì nó được gọi là 【 lập luận không tưởng 】. Lại giải thích cặn kẽ một chút , đó chính là một loại khả năng mà người suy luận có thể dùng những manh mối hiếm có để tạo ra một sự kiện hoàn chỉnh.
Mặc dù loại năng lực này nghe không có gì ghê gớm, nhưng nếu như không được đào tạo chuyên nghiệp thì rất khó để hoàn thành trong một thời gian ngắn ngủi như thế.
Đương nhiên, Chu Ngôn không biết mình có năng lực này và hắn cũng không quan tâm.
Hiện tại hắn chỉ còn có một vấn đề cuối cùng.
Đó là cuốn sách này vừa nãy giấu ở chỗ nào?
Hắn nằm ở trên giường, đầu nằm trên gối.
Nhìn lên trần nhà trống không kia, tự hỏi. . . Tự hỏi. . .
Một lát sau ~
"Thảo, không nghĩ ra được thì thôi, ngủ!"