Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Ngôn nhìn Lâm Khê đứng trên hành lang, ngây ra một lúc.

"Ách, xin chào... " Hắn chào hỏi: "Luật sư Trâu đâu?"

"Ông ta đang làm thủ tục cho ngươi, bây giờ ngươi đã được bảo lãnh ra khỏi tù rồi." Lâm Khê nói.

"Ý là...... Ta được thoát tội rồi sao?"

"Không, vẫn chưa, nhưng cũng không kém nhiều lắm, bởi vì căn cứ vào chứng cứ trong tay luật sư Trâu, không tới nửa tháng, ngươi có thể thoát khỏi thân phận người bị tình nghi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, ngươi cũng hoàn toàn là người tự do."

"Cho nên, nói đơn giản một chút......" Nói xong, Lâm Khê vươn ra một bàn tay: "Chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi đã được tự do!"

Chu Ngôn trên mặt tràn ra một vòng lại rõ ràng ý cười, kỳ thật, nếu như không đi để ý màu da không đủ dinh dưỡng của hắn, tiểu tử này còn rất đẹp trai.

Hắn cảm kích nắm tay Lâm Khê.

"Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn a." Chu Ngôn nói.

"Không cần phải cảm ơn ta đâu." Lâm Khê nói: "Trên thực tế, tất cả suy nghĩ và chứng cứ, đều do một mình ngươi hoàn thành. Emmm... Thật ra ta cũng rất tò mò, cuối cùng thì ngươi làm như thế nào vậy?"

Chu Ngôn có chút thần bí cười cười: "Bởi vì, có một đoàn thám tử đang giúp cho ta."

Lâm Khê bất đắc dĩ, cô đương nhiên sẽ không tin vào lời nói này.

"Được rồi, nếu như ngươi đã không muốn nói, vậy thì thôi đi." Cô nói: "Đúng rồi, có một chuyện ngươi cần phải biết... Vừa rồi, ta thông qua con đường nội bộ của tập đoàn, tra xét biến động tài chính gần đây của Trần Hạo. Kết quả phát hiện mấy tháng trước, anh ta đột nhiên có một khoản thu nhập cực lớn, không rõ lai lịch."

Chu Ngôn nhíu mày, nhưng lại không nói gì.

Lâm Khê tiếp tục nói: "Ta nghi ngờ, trong vụ án của ngươi, anh ta đóng một vai trò không mấy vẻ vang.

Ta có thể cam đoan, chuyện này ta sẽ điều tra đến cùng.

Mà hiện tại...... Ta rất trịnh trọng muốn xin lỗi ngươi."

"Xin lỗi ta?" Chu Ngôn bật cười: "Tại sao ngươi phải xin lỗi?"

"Bởi vì ta là cộng sự của Trần Hạo, mà trong thời gian dài như vậy, ta cũng không thể điều tra rõ chân tướng sự việc... Cho nên..."

"Được rồi được rồi." Chu Ngôn khoát tay áo, ý bảo đối phương không cần nói tiếp: "Ta không biết giới thám tử các ngươi hoạt động như thế nào, cho nên ngươi không cần báo cáo gì với ta, ta cũng không có cái loại hứng thú ác độc 'nhất định phải tận mắt nhìn thấy người khi dễ ta vạn kiếp bất phục' đâu.

Thế nhưng, thiện có báo, ác tất trừng phạt, hung thủ nên bị trừng phạt, điểm ấy ở bất luận thế giới nào, đều nên giống nhau.

Ngươi là thám tử, đây là trách nhiệm của ngươi, bây giờ ngươi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm so với chuyện xin lỗi."

Chu Ngôn nói đến, sau đó lễ phép tránh Lâm Khê qua một bên, đi về phía cánh cổng nhà tù.

Lâm Khê kinh ngạc cứng đờ tại chỗ......

Bởi vì trên đường đến đây, trong lòng cô đã nghĩ ra vô số khả năng.

Một người, biết được thám tử phụ trách vụ án của mình, lại có liên quan đến thủ phạm hãm hại mình. Cho dù là ai cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Phẫn nộ, chửi rủa, cuồng loạn, nổi trận lôi đình, thậm chí vung tay cũng có thể, Lâm Khê cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón lửa giận của đối phương.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, Chu Ngôn lại hời hợt tiếp nhận như vậy...... Mà với việc điều tra Trần Hạo, còn có kết quả và trừng phạt cuối cùng, hắn dĩ nhiên không hề quan tâm đến.

Ước chừng qua vài giây đồng hồ, Lâm Khê mới đột nhiên bừng tỉnh, nàng quay đầu lại, thấy được bóng lưng của Chu Ngôn đã đi dược rất xa.

Cô tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì......

"Ngươi cũng là thám tử à?" Cô hét lên.

Chu Ngôn lắc lắc tay, không nói gì, cứ như vậy dần dần biến mất ở cuối hành lang.

......

Đương nhiên, Lâm Khê không nghe thấy, kỳ thật khi Chu Ngôn đưa lưng về phía cô, đã dùng cực nhỏ âm thanh nói: "Mẹ nó, chờ lão tử dàn xếp xong, thì sẽ lừa chết các ngươi!"

......

Đúng vậy, Chu Ngôn cũng không phải không để ý Trần Hạo, kỳ thật hắn thập phần xác định, tên khốn kia nhất định là có vấn đề!

Về phần nguyên nhân...... Ngoại trừ thái độ của Trần Hạo với vụ án rất vi diệu, quan trọng nhất là - - trong quyển sách trong túi hắn, có nhiều lần đều nhắc tới, Trần Hạo này không phải là người tốt lành gì.

Nhưng Chu Ngôn làm việc vẫn là rất có phân chia chủ thứ, hắn vừa mới sống lại, đối với thế giới này còn không phải rất hiểu rõ, có thể nói, là một trạng thái cũng không biết mình đang đứng ở chỗ nào.

Cho nên, hắn không sẽ nhìn thấy trong sách nói Trần Hạo có vấn đề, liền một cái gân đi cùng Trần Hạo đối chọi được... Việc cấp bách của hắn lúc này là ổn định lại, sau đó...... Liên lạc lại với luật sư Trâu.

Nhắc tới luật sư Trâu...... Tên kia xem như là một mặt hàng điển hình lấy tiền làm việc, chuyện Trần Hạo này, mà đến tay hắn, không lột được da Trần Hạo ra, vậy thì đã coi như là tổ tiên họ Trần tích đức rồi.

Vì vậy, vì y... Khụ khụ...... Vì công lý mà.

Đến lúc đó, Trần Hạo đầu rơi máu chảy, bị tập đoàn thám tử đá ra cửa, không nhà để về, bồi đến áp phòng gán nợ.

Lúc này, mình lại cùng luật sư Trâu hẹn nhau ở một quán rượu thanh nhã, nghe nhạc, uống rượu, đếm tiền bồi thường, chia ba bảy phần, chẳng phải rất đẹp sao... Chậc chậc, nghĩ vậy, nụ cười trên khóe miệng Chu Ngôn càng thêm sáng lạn.

......

Nhưng nụ cười đó kéo dài không lâu.

......

Cổng nhà tù.

"Cái gì? Ngươi thật sự không định cho ta một đồng nào luôn sao?" Chu Ngôn kinh ngạc nhìn luật sư Trâu.

Luật sư Trâu vẫn cười tủm tỉm như vậy.

"A nha, Chu huynh, chúng ta cũng đã nói rồi, huynh xem, vì chuyện này, ta đã vận dụng không ít tài nguyên, hơn nữa còn cứu được ngươi, đây coi như là việc thiện. Chúng ta làm nghề này, dù sao cũng phải chú ý một cái thiện hữu thiện báo mà." Luật sư Trâu chậm rãi nói.

"Nhưng... Ngươi cũng không thể không để lại cho ta một chút đi, nhiều tiền bồi thường như vậy mà..."

"Cái này... " Luật sư Trâu kéo dài giọng: "Được rồi, một nghìn khối!"

Chu Ngôn vẻ mặt buồn bã, vừa rồi trong lòng hắn còn khen ngợi vị luật sư Trâu này, nhưng hiện tại, trong lòng hắn đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương một lần rồi.

Quỷ mới biết thế giới này có phải là đang lạm phát hay không, vạn nhất một ngàn đồng này chỉ có thể ăn một bữa mì sợi thì sao?

"Được rồi, một ngàn đã không ít, đủ cho ngươi sống một tuần rồi." Luật sư Trâu thấm thía nói: "Trong tuần này, cố gắng tìm một công việc, sau này làm tốt, cuộc sống của ngươi vẫn rất có hy vọng mà."

Nói xong, luật sư Trâu liền kẹp túi nhỏ, xoay người muốn đi.

"Chờ một chút, không phải nói cho ta một nghìn sao?"

Luật sư Trâu nhìn Chu Ngôn, vẻ mặt kinh ngạc: "Nói cái gì vậy, ý ta là rút cho ngươi một ngàn đồng trong khoản bồi thường, hiện tại khoản bồi thường còn chưa phát xuống, tại sao ta phải đưa tiền cho ngươi?"

"Thế nhưng mà..." Chu Ngôn hai tay buông ra: "Nhưng là ta hiện tại một phân tiền cũng không có a, ta không thể vừa ra tù liền chết đói a!"

"A?" Luật sư Trâu cau mày suy nghĩ một chút, đoán chừng là sợ Chu Ngôn thật chết đói, bồi thường cũng không lấy được: "Ai, được rồi, con người ta chính là lương thiện."

Vừa nói, hắn vừa từ trong túi móc ra 100 đồng, cắn răng, đưa cho Chu Ngôn.

"Không cần nhiều lời, để lời cảm ơn trong lòng là được rồi!" Luật sư Trâu khoát tay, ý bảo Chu Ngôn đừng mở miệng.

Một giây sau, hắn liền lập tức bọc lại áo gió, chạy về phía chiếc xe nhìn là biết không đáng giá bao nhiêu của mình... Cũng không hỏi Chu Ngôn có cần tiễn đi một đoạn hay không.

"Mẹ...... Mẹ nó! Đây chẳng phải là một tên cặn bã hay sao?" Chu Ngôn đứng ở trước cửa khu giám sát, mắng......

Lúc này, hắn đã lấy ra tất cả đồ đạc trước khi vào tù, một thân quần áo thể thao sớm đã qua mùa, trong túi là một cái điện thoại hết pin và một cái sạc điện thoại, một quyển sách, tài sản chính duy nhất là một trăm đồng tiền đang được nắm chặt trong tay...

Gió đêm thổi qua, Chu Ngôn run rẩy

"Thật là lạnh......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK