Một câu nói rất tùy ý này đã thu hút hết ánh mắt trong phòng họp.
Lâm Khê vẫn giống như thường ngày, mặc quần áo hơi rộng thùng thình, mái tóc dài được buộc rất thấp ra sau, giữa mặt mày mang theo một cỗ anh khí có chút không tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng là người có cấp bậc thấp nhất trong căn phòng họp này, chỉ có 【 cấp bậc Trent 】. Theo lý thuyết, người cấp bậc này không có tư cách tham gia hội nghị lần này.
Nhưng ngoại trừ Lâm Khê.
Thậm chí nói, nếu cuộc họp này không có mặt của cô, thì nó sẽ trở nên vô nghĩa.
"Nếu thám tử Lâm đã tới, vậy hãy bắt đầu cuộc họp của chúng ta đi." Một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở cuối chiếc bàn dài nói.
Đó là một người đàn ông, thoạt nhìn hơn bảy mươi tuổi, bởi vì suy nghĩ lâu dài, để cho tóc của hắn lộ ra có chút thưa thớt, làn da nơi khóe mắt rũ xuống, tựa hồ che khuất một ít tầm mắt.
"Được." Lâm Khê cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đứng lên, lấy ra một bản báo cáo.
"Ta nói ngắn gọn, liên quan đến việc điều tra vụ án của Trần Hạo, đã toàn bộ kết thúc.
Trong tay ta đã có đầy đủ chứng cứ, có thể chứng minh Trần Hạo có liên quan đến vụ việc, che giấu sự thật, thu tiền bất nghĩa, đánh lừa pháp y, thay đổi hồ sơ vụ án, hãm hại người vô tội, vân vân."
Hai bên chiếc bàn dài, không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên trước những lời này, và trong một tòa nhà văn phòng tập trung rất nhiều thám tử, những điều này không thể là bí mật.
Cho nên Lâm Khê không phí nhiều lời, liền buông văn kiện trong tay xuống, ngay sau đó, cô lại cầm lấy một văn kiện khác.
"Phần này báo cáo, là dữ liệu do Cục pháp y tổng hợp từ hồ sơ khám nghiệm tử thi nửa năm trước, từ manh mối mới thu được, cũng chính là một giọt máu dưới khe cửa kia đến xem..." Lâm Khê nói đến đây, cố ý dừng lại một chút: "Giám định pháp y hoài nghi, trước khi bị khoan sắt đâm xuyên lồng ngực... Kỳ thật nạn nhân vẫn còn sống."
Trong phòng họp cuối cùng xuất hiện một ít tiếng rì rào.
"Máu phun tung tóe đạt tới hai mét, điều đó có nghĩa là, tuy rằng nhịp tim của nạn nhân lúc đó rất yếu, nhưng vẫn là còn sống.
Nhưng thật không may, ngay lúc đó hung thủ không nhận ra điều này, cho rằng Trương mỗ đã chết. Điều này dẫn đến Trương mỗ cũng không phải chết vì tim đột nhiên ngừng đập sau khi sợ hãi...... Mà đúng là chết vì vỡ tim. Báo cáo giám định của pháp y không sai.
Điều đó cũng có nghĩa là...... Tội của Trần Hạo không phải là bao che giá họa, mà là bị tình nghi giết người!
Đây là những chứng cứ liên quan, ta đã giao cho ban quản lý......
Báo cáo của ta đã xong."
Nói xong, Lâm Khê liền ngồi xuống.
Một thám tử bị tình nghi giết người! Điều này đối với toàn bộ tập đoàn thám tử mà nói, sẽ là một thảm họa dư luận khủng khiếp như thế nào...... Có thể tưởng tượng được.
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ......
Cuối cùng, ông lão ngồi ở cuối bàn đã phá vỡ sự im lặng.
"Sáng nay ta đã nhận được báo cáo, Trần Hạo hiện tại đã bị tước đoạt đi tư cách thám tử, hơn nữa còn đã giao cho cục cảnh sát, tất cả chứng cứ liên quan không được giấu diếm, tập đoàn sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm."
Ông ta hời hợt nói, nhưng ai cũng biết, trong những lời này có ý vị như thế nào.
Bầu không khí khiến người xung quanh khó thở.
Nhưng mà, ngay trong bầu không khí cơ hồ làm cho lỗ chân lông người ta cũng không dám mở ra này, lão nhân lại thản nhiên mở miệng nói... Nó đã đẩy không khí xuống tới cực điểm.
"Đồng thời, hành vi phạm tội của Trần Hạo cũng không bị tố giác kịp thời, thám tử Lâm Khê cũng có nhất định trách nhiệm, cho nên ta đề nghị, tạm thời tước đoạt quyền lợi thám tử của Lâm Khê, chuyển đến phòng lưu trữ, đảm nhiệm công tác quản lý hồ sơ..."
Không ai kinh ngạc với những lời này, chỉ có Lâm Khê nhíu mày:
"Cái gì? Tại sao?"
Không ai trả lời.
Sau một lúc lâu, lão nhân cuối cùng hít sâu một hơi, thật giống như hắn phải cố gắng rất nhiều mới nói được những lời này.
"Cộng sự của ngươi bị tình nghi giết người, ảnh hưởng toàn bộ tập đoàn thám tử là không thể vãn hồi, ngươi nhất định phải gánh vác một ít trách nhiệm."
Lâm Khê dường như còn có chút tôn trọng ông lão này, cho nên cô chịu đựng, không vỗ bàn đứng lên.
"Đây không phải vấn đề của ta, Trần Hạo là cấp trên của ta, hơn nữa lúc hắn tiếp nhận vụ án, vẫn luôn là một người, ta không có biện pháp nhúng tay..."
"Ta biết." Lão nhân nhẹ nhàng ngắt lời Lâm Khê:" Nhưng sự tình cuối cùng vẫn xảy ra, phải có người chịu trách nhiệm. Đương nhiên, đây cũng không phải ý kiến của ta, ta cũng chỉ muốn trưng cầu sự đồng ý của mọi người mà thôi."
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu: "Bây giờ, những người đồng ý tạm thời ngừng hoạt động thám tử Lâm Khê, xin hãy giơ tay lên."
Hai bên bàn dài, nhao nhao có người giơ tay lên.
Tổng cộng 20 người... 11 người đưa tay lên
Chính xác hơn một nửa, như thể là đã được tính trước. Đề xuất này...... Đã được thông qua.
Lâm Khê có chút kinh ngạc nhìn những người ngồi trước mặt mình, đột nhiên nở nụ cười: "A~thì ra là thế a, xem ra cuộc họp này, không phải là vì Trần Hạo, mà là vì ta."
"......" Không ai nói gì cả.
"Nhưng tại sao?" Lâm Khê quay sang nhìn ông lão ở cuối bàn dài: "Bởi vì ta họ Lâm?"
Vẫn yên tĩnh như cũ.
Thật lâu sau......
"Lâm tiểu thư, chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi." Cuối cùng cũng có một giọng nói đáp lại cô, đó là một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục giày da, phong độ nhẹ nhàng, chỉ có điều bên cạnh mũi mọc một nốt ruồi, làm cho tổng thể anh ta nhìn qua có chút bẩn thỉu:
"Chúng ta cũng không phải là nhằm vào cô, chỉ là chuyện này thật sự là ác liệt, hơn nữa, chỉ là tạm thời chuyển cô vào phòng hồ sơ mà thôi."
Người này vừa cười vừa nói, nụ cười trên mặt giống hệt tất cả nụ cười trong quá khứ, giống như một chiếc mặt nạ.
"Này, đây là tờ cam kết, chỉ cần cô ký vào... chuyện này sẽ kết thúc, sau này cô vẫn còn có cơ hội trở lại làm thám tử." Nói xong, người này trực tiếp lấy mấy tờ giấy từ dưới bàn ra, đưa cho Lâm Khê.
"Ngay cả thư cam kết cũng đã sớm chuẩn bị xong?" Lâm Khê khẽ hừ hỏi.
"Ký tên đi." Người nọ không trả lời trực tiếp, chỉ cười nhấn mạnh.
"Nếu ta không ký thì sao?" Lâm Khê hỏi.
"Không ký?" Người nọ tựa hồ đã sớm dự liệu được đối phương sẽ cự tuyệt: "Ha ha, Lâm tiểu thư, đây cũng không phải nhà của cô, chuyện gì cũng có thể dựa theo tính tình của cô, nếu như cô cố ý vi phạm tập đoàn, chúng tôi có quyền đuổi việc cô."
"Đây vốn là nhà của ta!" Lâm Khê dùng ánh mắt băng lãnh nhìn vào đôi mắt của người đàn ông đối diện, khoảnh khắc giao hội, người nọ tựa hồ là có chút khẩn trương ngửa ra phía sau.
"Lâm đại tiểu thư, đừng nói lời ngu ngốc, hiện tại chỗ của cô là một đoàn thám tử, không phải là câu lạc bộ thám tử nhỏ nhà cô, cho dù tập đoàn này là do một tay cha cô sáng lập, vậy cũng đã là quá khứ rồi." Người đàn ông đẹp trai kia cố giữ lại khuôn mặt tươi cười, tiếp tục nói: "Còn có, cha cô đã mất tích bảy năm, qua tháng này, theo pháp luật, ông ấy đã coi như là người chết rồi!"
Người nọ nói xong, vươn tay, chỉ vào tờ cam kết trước mặt Lâm Khê.
"Hoặc là ký tên, đi làm nhân viên quản lý hồ sơ, hoặc là... đuổi việc ngươi."
Lâm Khê do dự một chút, cầm lấy giấy cam kết.
"Các ngươi năm đó, đều là bằng hữu của phụ thân ta..." Ánh mắt của nàng đảo qua mỗi người đang ngồi, phát hiện không có ai dám đối diện với mình.
"Ta không biết là thời gian đã làm thay đổi các ngươi, hay là do các ngươi vốn là loại người này."
Nàng khinh miệt nở nụ cười
"Nhân viên quản lý hồ sơ? Không cần tốn nhiều công sức như vậy......"
Nói xong, rít một tiếng.
Lâm Khê xé tờ cam két trong tay thành hai nửa......
"Ta từ chức."