Lúc này, Chu Ngôn cũng tiến vào vai diễn của mình trong giây lát, trực tiếp hô to gọi nhỏ: "Má ơi! Đám đòi nợ kia đã đến, làm sao bây giờ, a a a..."
Lâm Khê cau mày, nhìn xem Chu Ngôn kêu la ở trong bóng tối, trong khoảnh khắc, cô ta dường như thực sự nghĩ rằng bệnh của cái tên này còn chưa khỏi hẳn.
Chu Ngôn đang diễn rất sâu, đang kêu la thì đột nhiên, hắn ta dường như đã chạm vào một thứ gì đó trên mặt đất.
"A! Ổ khóa!" Chu Ngôn hét lên một cách cường điệu, nhanh chóng chạy đến cửa và khoá cửa bên trong lại.
Bên ngoài và bên trong cánh cửa này không giống nhau, cũng không phải là kiểu thiết kế [ bu-lông ], mà chỉ là một trái và một phải, mỗi một bên đều có cái lỗ, chỉ cần đem ổ khóa xuyên qua hai cái lỗ đó là khoá được.
Sau khi làm xong bộ này, người ngoài cửa lại đập cửa và la lớn: "Chuyện gì thế này, tại sao lại không mở được cửa".
Vừa đập cửa vừa la hét: "Vào đúng lúc quan trọng như thế này, thì lại không mở ra được cửa."
"Mẹ kiếp, hai cái tên đó đã khoá lại từ bên trong!"
"Mở cửa! Mở cửa! Bằng không thì ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!"
Lâm Khê vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cô nhận ra người đang la hét om sòm bên ngoài, là hai tên cảnh sát vừa nãy.
"Bọn họ đang làm cái trò gì vậy, chỉ là khôi phục lại hiện trường vụ án mà thôi, có cần diễn nhập tâm như vậy không?"
Cô ấy bất đắc dĩ nghĩ đến.
Một lát sau, hai tên diễn viên bên ngoài dường như là diễn xong, khoá chốt cửa bên ngoài, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trước khi đi còn không quên chửi bới vài câu: "Ngày mai lão tử sẽ mang một cái cưa điện đến, đến lúc đó ta sẽ tra tấn các ngươi khi mà ta đi vào!"
Đến lúc này, căn phòng kín mới có thể coi là được hình thành.
Chu Ngôn rất hài lòng, kế tiếp, hắn lại đi mò mẫm về phía Lâm Khê .
Như đã nói, mặc dù có một chút ánh sáng lọt qua khe cửa của nhà kho, nhưng mà nó chỉ chiếu sáng một khu vực nhỏ, bên trong thì vẫn còn là rất tối, vì vậy hai tay của Chu Ngôn theo bản năng mà lục lọi về phía trước, trong lúc vô tình, hắn đụng trúng thân thể của Lâm Khê.
Hắn cũng không biết mình đã đụng trúng cụ thể là cái gì, chỉ là cảm thấy đối phương nhìn như là thân thể mềm mại, nhưng mà cơ bắp ở bên trong thì lại rắn chắc hơn rất nhiều so với Chu Ngôn tưởng tượng... Hắn vội vàng thu tay lại.
"Sau đó thì sao?"May mắn thay, Lâm Khê cũng không có để ý, nàng chỉ hỏi.
"Bây giờ bọn đòi nợ đã bỏ đi, dựa vào những ghi chép ở bên trong hồ sơ vụ án, ngươi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong trạng thái khẩn trương và say mèm."
"Cho nên... Ta sẽ nằm xuống ngủ?"
"Thế thì lại không cần." Chu Ngôn nói và móc chiếc túi vải ra: "Nhưng mà ngươi cần mang theo thứ này vào."
Lâm Khê cau mày, cô ấy đương nhiên không sợ Chu Ngôn chạy trốn, nhưng cô vẫn cứ chần chừ một lúc mới nói: "Ngươi thật sự có thể chứng minh mình vô tội?"
"Ta vẫn chưa chắc chắn được, nhưng mà ta sẽ cố gắng hết sức." Chu Ngôn rất thành thật trả lời.
"Vậy thì chúc ngươi may mắn." Lâm Khê có vẻ tùy ý nói, sau đó rất phối hợp trùm túi vải lên đầu.
...
Trong bóng tối, Lâm Khê nghe thấy một số âm thanh xào xạc leng keng cạch cạch ở xung quanh.
Cô rất hiếu kỳ, có mấy lần cô muốn cởi túi vải này ra để nhìn xem cái tên đó đang làm cái gì.
Nhưng mà cô ấy đã không làm như thế... Vì cô ấy đã nói là sẽ hợp tác cho nên cô sẽ làm theo như yêu cầu của đối phương, thậm chí cô ấy còn cố gắng không nghe những âm thanh đó, suy cho cùng thì bây giờ cô ta chỉ là một người đang chìm vào giấc ngủ do cơn hoảng loạn mà thôi.
Và tất nhiên, cô ta cố gắng như vậy, không phải là do sự chuyên nghiệp, mà là do một điều càng quan trọng hơn, đó là cô ta cũng hoài nghi vụ án này.
Có lẽ là ở trong mắt của người khác, vụ án này đã được giải quyết xong xuôi, nhưng mà từ ánh mắt của một tên thám tử đến xem, vụ án này vẫn còn một số chi tiết vi diệu chưa được làm rõ.
Ví dụ như là động cơ... Mặc dù nói, một người đàn ông say rượu giết người trong khi đang hoảng loạn, là một điều hợp lý, nhưng mà xác suất xảy ra điều này là rất nhỏ. Nếu như cứ khăng khăng khẳng định điều này là động cơ giết người, thì chỉ dựa vào những bằng chứng mà Trần Hạo đưa ra thôi là chưa đủ.
Còn có những hành vi của những người đòi nợ kia, mặc dù chúng có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng mà lại không được tự nhiên cho lắm.
Và điều quan trọng nhất là thái độ của Trần Hạo đối với vụ án này.
Đó là tự tin, tuy đây là một thái độ nên có của một tên thám tử hợp cách, nhưng mà Trần Hạo thì lại tự tin một cách thái quá so với bình thường.
Vì vậy trong nội tâm Lâm Khê vẫn là có một chút vướng mắc, cô cảm thấy vụ án này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Sau đó, cô cũng có ý muốn qua mặt Trần Hạo để đi điều tra một chút về vụ án này, nhưng mà rất đáng tiếc, Trần Hạo lại là nhân viên duy nhất tiếp nhận vụ án này, còn cô thì chỉ là một người đóng vai 'trợ lý thám tử' bình thường mà thôi.
Cho nên, cô ấy không có cách nào để có thể tiếp xúc với vụ án, thời gian cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, cho đến khi tù nhân sắp bị tử hình, mọi thứ sắp bị chôn vùi vĩnh viễn trong hồ sơ vụ án nặng nề đó.
Thì đột nhiên, cô ấy không nghĩ tới , cái tên Chu Ngôn này lại tự mình nhảy ra ngoài!
Hơn nữa, hắn ta có vẻ như thực sự có cách chứng minh mình vô tội.
"Chỉ với một mình hắn..." Lâm Khê đang nghĩ như vậy thì, đột nhiên, cô ấy nghe được một âm thanh đinh tại nhức óc vang lên.
Theo sau âm thanh này, là giọng cười của người ở bên ngoài: "Ha ha ha —— lão tử đã lấy cưa điện tới rồi đây, lát nữa ta xem hai người các ngươi còn có thể chạy đi đâu được?"
Ngay sau đó, có một âm thanh của chiếc cưa điện đang cưa vào ổ khoá.
Lúc này, Lâm Khê tự nhiên là sẽ không đội túi vải lên đầu nữa, cô dùng một tay xé túi vải ra.
Trong căn nhà kho tối tăm, cô không thể tin được vào ánh mắt của mình, khiếp sợ nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên đất.
Ngay cả khi không nhìn thấy rõ, cô cũng biết chắc chắn rằng, người này không phải là Chu Ngôn... Mà là một trong hai tên cảnh sát đi cùng!
Lúc này, cảnh sát đang nằm ngửa trên mặt đất, hai tay chắp ở trước ngực, trong tay cầm một cây gậy gỗ, tựa hồ là đang đại diện cho cái khoan sắt!
"Chu Ngôn đâu rồi?" Lâm Khê ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng mà giống như những gì đã nói lúc trước, nhà kho này quá nhỏ, căn bản là không có chỗ để giấu người.
"Làm sao có thể? Chẳng lẽ Chu Ngôn đã đi ra ngoài?"
Đúng lúc này ——— "Loảng xoảng" một tiếng, ổ khóa đã bị cưa mở, người ở bên ngoài đá văng cánh cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào.
Lâm Khê theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Có vài bóng người đứng ở ngoài cửa...
Trong đó, Chu Ngôn đang mặc áo tù nhân, hai tay đã bị còng lại một lần nữa, rủ xuống trước người.
Nhưng đối mặt với ánh mặt trời chói mắt, Lâm Khê nhìn thấy trên khuôn mặt hơi gầy gò đó là một nụ cười vui vẻ.
"Hắn... Làm sao làm được điều đó?"
Lâm Khê thì thầm.