Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà Lý Hoán......

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ấm áp.

Chu Ngôn ngồi thoải mái trên sô pha, bắt chéo chân, rất tùy ý cúp điện thoại trên tay.

Hắn cầm lấy cà phê trên bàn bên cạnh, ực một ngụm, rồi rót cả ly vào miệng.

Ngay sau đó......

"Ọe...... " Hắn nôn khan một chút: "Phi~phi~cà phê này sao còn có cặn bã a?"

"Cà phê xay bằng tay, không phải uống như vậy." Lý Hoán cố gắng che giấu vẻ xấu hổ nói.

"Không có loại hòa tan tức thì sao?"

"Không...... Không có......"

"Được rồi~" Chu Ngôn nhún vai, cũng không coi ra gì, lười nhác dựa vào sô pha.

Mà Lý Hoán ở một bên, vẻ mặt muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu, mới cố lấy dũng khí hỏi:

"Chúng ta làm như vậy có phải là lừa đảo không?"

"Hả?" Chu Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn đối phương: "Từ hành vi mà nói, cứ coi là như vậy đi."

Nỗi lo lắng trên mặt Lý Hoán càng sâu hơn.

Chu Ngôn nhìn bộ dáng của đối phương, không khỏi cười cười, hắn đương nhiên biết tâm tư của nha đầu Lý Hoán này.

Một cô gái sinh ra là đã ngậm thìa vàng, lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, trong lòng sẽ luôn mang theo một chút tâm lý mâu thuẫn đấy.

"Không tiếp nhận được?"

"Đúng vậy." Lý Hoán gật gật đầu.

"Cắt~" Chu Ngôn cười khinh thường, cảm thấy, là thời điểm cho tiểu nha đầu này lên một bài học.

Vì vậy, hắn trực tiếp đưa điện thoại trong tay tới trước mặt Lý Hoán: "Vậy được rồi, ta nghe lời ngươi, hiện tại chỉ cần ngươi tịch thu điện thoại trên tay ta, ta liền không có biện pháp tiếp tục gạt người!"

"A?!" Lý Hoán sửng sốt.

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng rất cố gắng vươn tay ra, nhưng lại dừng trên điện thoại di động, chậm chạp không có biện pháp hạ xuống.

Thậm chí Chu Ngôn còn chủ động cầm di động đi về phía trước, Lý Hoán còn rất khẩn trương lui về phía sau một chút.

"A" Chu Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu: "Như thế nào, khi quyền quyết định rơi vào trong tay mình, ngươi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ rồi sao?"

"Ta......" Lý Hoán nhất thời không biết phải nói gì.

"Ta không biết ngươi là đại tiểu thư quý tộc nhà ai, nhưng hiểu biết của ngươi về thế giới này thật sự là quá ít..." Chu Ngôn chẳng biết xấu hổ nói, kỳ thật từ góc độ nào đó mà nói, hiểu biết của hắn đối về thế giới này, còn không bằng đối phương. "Loại tâm lý này của ngươi, nói dễ nghe một chút, thì là chủ nghĩa lý tưởng, nói khó nghe, thì được gọi là thánh mẫu..."

"..." Lý Hoán cúi đầu, cũng không có phản bác.

Lần này Chu Ngôn ngược lại có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đại tiểu thư này dĩ nhiên thật có thể chịu đựng quở trách của mình.

Chu Ngôn cười cười, ngữ khí hòa hoãn một chút. "Nhưng mà cũng tốt, chỉ là thánh mẫu, còn chưa tới thánh mẫu kỹ nữ trình độ, ít nhất ngươi có can đảm xuất ra tiền của mình đến trợ giúp lão nhân vượt qua cửa ải khó khăn."

"Ta... ta không phải muốn ngăn cản ngươi." Lý Hoán đột nhiên nói: "Ta hiểu, thám tử vì điều tra phạm nhân, sẽ dùng đến một số thủ đoạn cực đoan."

Chu Ngôn nhướng mày.

Lý Hoán tiếp tục nói: "Vài thế kỷ trước, người sáng lập [ Giám định pháp y ], 'Tống Từ', đã từng hỏi người nhà nạn nhân.

'Ta cắt ra bộ huyết nhục này, nhìn như thiên lý bất dung, nhưng ta là vì nói ra chân tướng người chết mất cho hậu thế, vong hồn người chết cũng nhất định hy vọng như thế, vậy hành động này của tại hạ sao có thể coi là khinh nhờn. Cảm thấy khinh nhờn, chẳng qua là vì đám người xem kia không thèm để ý chân tướng của các người chết mà thôi.'

Cho nên ta hiểu được, thủ đoạn cũng không phải là toàn bộ, chân chính trọng yếu là, thủ đoạn này rốt cuộc là vì cái gì, tốt hay xấu, cuối cùng vẫn phải xem người."

Chu Ngôn sửng sốt, hắn không khỏi có chút thán phục.

Tiểu nha đầu này...... Giống như cũng không phải không rành nhân thế như trong tưởng tượng của mình.

"Vậy ngươi vì cái gì còn một bộ lo lắng trùng trùng biểu tình a?" Chu Ngôn hỏi: "Sợ ta không giải quyết được mấy tên lừa đảo kia?"

"Đương nhiên không phải. Ta không muốn ngươi dùng phương thức này là bởi vì..." Lý Hoán hơi ngẩng đầu: "Bởi vì vị lão nhân gia kia khẳng định đã hận kẻ lừa đảo thấu xương, ta không muốn để cho nàng mắng kẻ lừa đảo, cũng mắng lây sang ngươi."

Chu Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, hắn có chút mơ hồ chớp chớp mắt...

"Quan tâm ta?" Hắn nghi hoặc hỏi.

"Không, chỉ là cảm thấy, người tốt không nên bị căm hận mà thôi."

"..." Chu Ngôn giống như bị những lời này làm nghẹn họng, ngơ ngác nhìn cô gái có vẻ sầu lo trước mặt: "Ha ha, cám ơn."

"Cảm ơn ta làm gì?" Cô nàng cau mày: "Đã nói là không phải quan tâm ngươi."

"Tùy tiện, mặc kệ ngươi có lo lắng cho ta hay không, ta cũng không thèm để ý, ta chỉ là đang thực hiện ý tưởng mà ta tin tưởng mà thôi."

"Ý tưởng mà ngươi tin tưởng?"

"Đúng, ta tin tưởng, ác có ác báo, cho nên, ta chẳng những muốn lấy tiền lão nhân gia về, ta còn muốn dùng thủ đoạn của những tên lừa đảo kia, trị bệnh cho bọn chúng, để cho bọn chúng cảm nhận được sợ hãi khi bị lời nói dối chi phối, thống khổ khi bị lừa táng gia bại sản, trên cơ sở này, ta còn muốn cho bọn hắn giãy dụa nhiều lần giữa niềm hi vọng và sự tuyệt vọng, và cuối cùng, là rơi xuống vực sâu..."

Chu Ngôn nói đầy miệng như đang chạy xe lửa......

Cô gái bên cạnh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy trên người người này chính xác là đang tản ra hào quang chính nghĩa, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất tà ác...

Mà Chu Ngôn, hắn tự nhiên là không biết những điều bịa đặt của mình sẽ có hình ảnh như thế nào trong mắt cô gái, tất cả những gì hắn nghĩ đến lúc này là...

"Mẹ nó, mau mau tìm lý do thoái thác để ổn định lại cô nàng này, bằng không cô ấy cứ tiếp tục suy nghĩ lung tung, lại sẽ cản trở con đường kiếm tiền của mình mất!"

......

Không có cuốn sách nào là ngắn, rất nhanh hơn một giờ thời gian liền trôi qua.

"Đinh" một tiếng, di động của Chu Ngôn vang lên.

Ngay khi hắn mở tin nhắn ra.

"A, mấy tên kia quả nhiên là đã chuyển tiền tới a."

"Thật sao?" Lý Hoán kinh ngạc nói.

"Đương nhiên, thủ đoạn quen dùng của kẻ lừa đảo kỳ thật rất đơn giản, chính là dùng chuyện ngươi quan tâm, để phá vỡ phòng tuyến trong lòng.

Cũng tỷ như lão nhân gia kia, chính là bởi vì quá quan tâm nhi tử của mình, mới có thể bị lừa.

Mà hai tên ngốc này, bọn họ là bởi vì quá quan tâm tiền mình lừa được, cộng thêm sợ bị cảnh sát phát hiện, cho nên hai mươi vạn này, bọn họ căn bản cũng không dám kéo dài, trực tiếp liền chuyển tới."

"Cho nên tiền của lão nhân gia xem như lấy lại được sao?"

"Đúng vậy." Chu Ngôn nói: "Nhưng như vậy còn lâu mới đủ."

Nói xong, hắn lại cầm điện thoại lên.

......

......

Bên kia thành phố, trong ngõ nhỏ ngoài cửa một ngân hàng, lão Triệu và lão Vương lo lắng đi tới đi lui.

Lão Vương lại là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn: "Ta nói này lão Triệu, chúng ta sẽ không bị lừa chứ?"

Lão Triệu trừng mắt nhìn lão Vương: "Suy nghĩ lung tung cái gì, quy củ trên đường, không thể ra tay với người một nhà!"

"Có phải là người cùng một đường không?"

"Vớ vẩn, không phải người cùng một đường, ai có thể lừa được ta?" Lão Triệu quát.

"Cũng đúng ~ cũng đúng ~" Lão Vương nghĩ, cũng có lý lẽ như vậy: "Nhưng mà, chúng ta đã chuyển tiền rồi, sao ngân hàng còn chưa gọi điện thoại tới."

"Đừng nóng vội, đây không phải vừa mới chuyển xong sao, chờ một chút!" Lão Triệu ngoài miệng nói, kỳ thật, trong lòng hắn đã sớm luống cuống...... Không ngừng tự hỏi: "Sẽ không thật sự bị lừa chứ?"

"Không thể nào...... Hẳn là không thể nào......"

Lần đầu tiên, lão Triệu cũng cảm nhận được loại cảm giác hoảng loạn này, hơn nữa càng nghĩ, cảm giác lại càng mãnh liệt.

"Mẹ nó, không được, ta phải đi xem một chút!"

Cuối cùng, lòng tin của lão Triệu vẫn bị 1,8 triệu này đè bẹp, hắn cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn.

"A?" Lão Vương sửng sốt: "Nhưng mà, tài khoản kia không phải nói bị đóng băng sao?"

"Không có việc gì, chúng ta có số điện thoại di động, chỉ là tra một chút số dư mà thôi, cũng không phải là đi rút tiền ra!"

"A...... Được...... Được." Lão Vương cũng vội gật đầu.

Sau đó, hai người liền cuống quít đi tới một cái máy rút tiền tự động bên đường.

Lão Triệu lấy thẻ ngân hàng ra, rất là khẩn trương cắm thẻ vào trong máy...... Sau đó nhập mật khẩu.

[ Vui lòng chờ -- ]

Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ như vậy, tim lão Triệu không biết như thế nào, thình thịch nhảy loạn, đều vọt lên tới cổ họng.

Cuối cùng, hàng chữ kia biến mất.

[Xin chào... Số dư hiện tại của bạn là...]

[0 đồng]

Đầu óc lão Triệu và lão Vương ong ong một cái. Cảm giác cả người như rơi vào trong hầm băng......

"Sao...... Chuyện gì xảy ra???"

Lão Triệu hai con mắt đều sắp lòi ra, hắn nhìn chằm chằm trên màn hình con số [0] cực lớn kia, cảm giác lồng ngực sắp nổ tung.

"Mẹ...... Mẹ nó! Quả nhiên bị lừa!" Lão Vương giống như thường ngày, lập tức nổi giận.

Hắn kéo lấy cổ áo lão Triệu: "Con mẹ nó ta đã sớm nói rồi, chuyện này khẳng định là có vấn đề!"

Lão Vương chính là như vậy, bình thường nhìn như nói gì nghe nấy với lão Triệu, nhưng nếu quả thật xảy ra chuyện, hắn khẳng định cũng sẽ không để lại một chút thể diện cho đối phương.

Vốn là, hai người ngay cả tên đối phương cũng không biết, làm sao có thể thật sự là bạn bè.

"Chờ một chút, đừng xúc động, còn chưa làm rõ tình huống......" Lão Triệu vội giải thích.

"Đừng xúc động bà nội ngươi!" Lão Vương bộ dạng đó là cao lớn thô kệch, hơn nữa tính tình bạo, 1,8 triệu này không còn, hắn khẳng định chịu không nổi, cũng không quan tâm, ở trên đường cái một quyền liền đến trên mặt lão Triệu, khiến cho lão Triệu trực tiếp lộn nhào một cái.

"Mẹ kiếp! Ngươi còn lật trời rồi!" Lão Triệu cuối cùng cũng không phải đèn đã cạn dầu, trực tiếp cũng một cước đạp qua, hai người này cứ như vậy đánh nhau, khiến cho người đi đường nhao nhao liếc mắt.

Đánh đánh......

Đột nhiên......

"Reng reng reng~" Một hồi chuông điện thoại vang lên, nắm đấm hai người mãnh liệt cứng ở giữa không trung.

"Chờ một chút...... Điện thoại?" Lão Vương sửng sốt.

Cuộc điện thoại lúc này dường như dấy lên tia hy vọng cuối cùng của hai người, lão Triệu cũng không dám mơ hồ, vội vàng đẩy lão Vương ra, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Bật loa ngoài!' Lão Vương quát, rất hiển nhiên, hiện tại hắn căn bản không hề tin tưởng cộng sự của mình nữa rồi.

"Móa! Bật thì bật!" Lão Triệu cũng cả giận nói.

"Alo!" Hắn nhận điện thoại nói.

"Xin chào...... Nơi này là Á-12, chi nhánh ngân hàng số 311, họ Chu......"

"Biết rồi! Con bà nó chứ! ! Tiền của lão tử đâu?" Lão Triệu đang nổi giận, hốc mắt đều bị lão Vương đánh xanh, nào có tâm tư nghe tên đối diện này nói nhảm, trực tiếp quát.

"Đúng...... Thực xin lỗi." Đầu bên kia điện thoại vừa nghe giọng nói này, cũng rất hoảng: "Xin hỏi...... Làm sao vậy?"

"Còn giả bộ! Tiền trong tài khoản của lão tử đâu? Trọn vẹn 1,8 triệu! Tiền đâu?! Một phân tiền cũng không còn lại!" Lão Vương ở một bên nghe được gãi tim gãi gan, cũng lại gần quát.

"A, thì ra là vậy!" Đầu bên kia điện thoại tựa hồ hiểu được cái gì: "Thật xin lỗi, có thể là bởi vì ta trước đó không có nói rõ ràng... Lúc trước ngài đã xin dịch vụ tan băng nhanh, nhưng là bởi vì cảnh sát yêu cầu ngài đóng băng tài khoản, cho nên sau khi ngài nộp tiền đặt cọc chúng tôi chỉ có thể, chuyển tiền trong tài khoản vào tài khoản chuyên dụng của ngân hàng, mà thẻ của ngài, vẫn còn bị đóng băng..."

"A? Nói... Nói rõ hơn một chút?" Lão Vương sửng sốt, đầu óc hắn mơ hồ, giống như nghe không hiểu lắm, nhưng là mơ hồ nghe ý nghĩa, giống như là số tiền đó không phải bị lừa.

"Nói đơn giản một chút, thẻ ngân hàng của ngài đã bị đóng băng, cho nên chúng tôi phải đổi thẻ khác cho ngài, mới có thể cho ngài rút tiền ra. Xin thứ lỗi cho ta vì đã không nói rõ sớm hơn..."

"Ta có thể rút tiền rồi? "Lão Triệu trong lòng cũng vui vẻ.

"Đúng vậy, 1,8 triệu, không thiếu một xu, đều có thể rút ra, nhưng cần sau 8 giờ ngày mai, đến ngân hàng chúng tôi chỉ định lấy. Sau đó tôi sẽ đưa số thẻ ngân hàng và mật mã cho ngài, xin ngài nghe cho kỹ và ghi chép lại."

"Mau mau, di động đâu, ghi sổ ghi sổ!" Lão Triệu vội la lên.

Lão Vương cũng không dám hàm hồ, ma lanh lấy điện thoại ra...

Cứ như vậy, hai người này ngồi ở bên đường, cẩn thận từng li từng tí ghi số vào sổ, sợ ghi sai.

"Như vậy mời ngài đến ngân hàng ta vừa chỉ định vào ngày mai, dùng tài khoản này tiến hành các dịch vụ gửi và rút tiền, xin hãy thứ lỗi cho ta vì sự bất tiện đã gây ra cho ngài."

"A a, ta hiểu, ta hiểu rồi, ha ha......" Lão Vương ngây ngô nói, sau đó cả người mất hết sức lực nằm bên người lão Triệu.

Bây giờ hắn cuối cùng cũng yên lòng.

Nghiêng đầu, liếc mắt nhìn lão Triệu bên cạnh bị mình đánh cho xanh mặt: "Cái kia...... Triệu ca, ta vừa rồi xúc động, xin lỗi a......"

"Dừng, ta đã nói không có khả năng bị lừa, ngươi nhìn xem tính tình nóng nảy của ngươi!" Lão Triệu tức giận mắng: "Quên đi, ngày mai rút tiền xong, món nợ này chúng ta tính sau."

Hai người nhìn nhau, có vẻ vô cùng xấu hổ, nhưng mà so với số tiền kia, tựa hồ đánh nhau một trận cũng không tính là đại sự gì.

......

Ít nói chuyện phiếm, trong bầu không khí lo lắng và chờ mong này, cuối cùng vẫn chịu đựng được đến ngày hôm sau.

Hơn 7 giờ sáng, trước cửa ngân hàng, lão Vương và lão Triệu đã đến từ sớm.

Sự cố này đã khiến cho hai người bị ảnh hưởng nặng nề, tâm lý cũng là biến đổi bất ngờ, giống như tàu lượn siêu tốc, cũng may cuối cùng cũng có thể rút tiền ra.

Hai người bọn họ quyết định, chờ lát nữa ngân hàng vừa mở cửa, hai người bọn họ liền đi vào rút tiền mặt, sau đó nghỉ ngơi hai tháng, bình ổn ổn định tâm tình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người này có thể nói là sống một ngày bằng một năm, cuối cùng là đợi đến khi ngân hàng mở cửa.

Hai người nhanh chóng vọt tới trước quầy đầu tiên.

"Ta muốn lấy tiền!" Lão Vương quát vào người phía sau quầy.

"Tài khoản... " Người phía sau quầy liếc lão Vương một cái, hỏi.

Lão Vương lấy điện thoại ra và báo cáo chuỗi tài khoản mà hắn đã ghi vào ngày hôm qua.

Nhưng mà...... Hắn vừa mới đọc xong...

Một bàn tay sau lưng đột nhiên khoác lên vai hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK