Chu Ngôn và Lâm Khê nghe tiếng, vội vàng từ trong gara đi ra.
Ngay sau đó, bọn họ liền thấy được ba người, đã đi vào sân nhà Đại Hùng.
Mà ba người này...... Kỳ thật cũng đều là học sinh tiểu học.
Dẫn đầu, là một nam hài tử vóc dáng rất thấp, mỏ khỉ mồm nhọn, nhưng tóc lại được xử lý rất có hình dáng, mặc vừa nhìn đã biết không phải quần áo tạp nham, ở cái tuổi còn chưa biết xấu đẹp này, cũng đã lau giày da đến bóng loáng.
Mà đứng ở phía sau người này, là một nam hài màu da có chút đen, nam hài này phát dục rõ ràng là tương đối nhanh, đã cao hơn Đại Hùng nửa cái đầu, mặc áo len vàng trắng đan xen, mũi cùng môi đều rất rộng, tuy rằng vẫn là tiểu hài tử, nhưng thình lình nhìn lại, sửng sốt làm cho người ta có một loại cảm giác rất khôi ngô.
Về phần người cuối cùng, lại là một cô gái, sau đầu chải hai cái đuôi ngựa rất ngắn, rất điềm đạm nho nhã, ánh mắt thập phần xinh đẹp, tuy rằng còn có chút mập mạp trẻ con, nhưng ở độ tuổi học sinh tiểu học này, trình độ mỹ mạo, hẳn là nhóm đứng đầu.
Chu Ngôn nhìn ba người đi vào, không khỏi chớp chớp mắt.
"Này này, không phải chứ, diện mạo này đều xứng đôi như vậy sao?"
Chỉ thấy tiểu hài tử nhà giàu mỏ khỉ kia đút túi, đi tới trước mặt Đại Hùng...... "Hắc hắc hắc, tớ nói Đại Hùng (Nobita), ngày hôm qua chơi 'bảo tàng Ác Long' vui vẻ sao?
"Hừ!" Đại Hùng (Nobita) rất không phục nhìn chằm chằm đối phương: "Đừng đắc ý, tớ nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của cậu!"
"Xì, ngoài miệng nói ngược lại là rất có khí thế, nhưng là kết quả, vẫn là sẽ thua, thật yếu a...... Hắc hắc hắc, ai?" Tiểu hài tử nhà giàu đang nhe răng châm biếm, đột nhiên liền thấy được Lâm Khê và Chu Ngôn đứng ở cửa gara: "Bên kia, là ai a...?"
Lúc này, Lâm Khê đã đi về phía mấy tiểu hài tử kia......
Mà Đại Hùng (Nobita) nhìn thấy Lâm Khê đi tới, dường như trong biểu tình để lộ ra một tia lo âu: "Cô ấy là...... cô ấy là......"
Đại hùng (Nobita) ấp úng.
Lâm Khê rất nhanh liền đi tới bên cạnh Đại Hùng (Nobita), nàng nhìn vẻ mặt lo âu của Đại Hùng (Nobita) một chút, còn có ánh mắt nhỏ của cậu hữu ý vô ý nhìn về cô gái nhu thuận kia...
"Ai~" Trong lòng cô bất đắc dĩ cười cười.
Trẻ con mà, còn không biết che giấu cảm xúc chân thật của mình, cho nên sau khi Lâm Khê nhìn thấy thần thái của Đại Hùng (Nobita), cơ bản cũng đoán được chân tướng sự tình.
Nghĩ đến, là khi Đại Hùng này ngày hôm qua chơi trò chơi thua, sau đó lại không phục, cho nên hắn ngay trước mặt vị tiểu cô nương này khoe khoang, nói mình rất nhẹ nhàng có thể phá giải thủ pháp Tiểu Phu (Suneo) trộm được bảo tàng.
Tuy nhiên, cả ngày trôi qua, Nobita vẫn không thể xoay sở. Cho nên cậu mới không thể không ủy thác thám tử, giúp mình giải quyết câu đố này.
Ai, vừa nghĩ như vậy, tựa hồ đây là một chuyện không thể đơn giản hơn. Chỉ cần Đại Hùng (Nobita) mở miệng hỏi Tiểu Phu (Suneo), như vậy vấn đề này cũng được giải quyết dễ dàng.
Nhưng trong thế giới của trẻ con, một cửa biển nhìn như tùy ý khen ngợi, lại có phân lượng không tầm thường.
Lâm Khê do dự một chút......
"Xin chào, chị là chị họ xa của Đại Hùng (Nobita)."
Lời còn chưa dứt......
"Đúng đúng đúng, đây là chị họ của tớ." Đại Hùng (Nobita) nhanh chóng đuổi theo.
"Chị họ?" Cậu bé nhà giàu hồ nghi nhìn Chu Ngôn, sau đó ánh mắt lại liếc về phía Chu Ngôn đang đứng ở cửa gara: "Nhưng... sao cho tới bây giờ tớ chưa từng nghe cậu nói qua, cậu còn có một người chị họ?"
"Cái này......" Đại Hùng trong khoảng thời gian ngắn không có trả lời.
"Còn nữa..., người đứng bên kia là ai? Chẳng lẽ cậu còn có một người anh họ chưa từng nhắc tới?"
"..." Đại Hùng (Nobita) hơi cúi đầu, dường như không dám liếc cô gái điềm đạm nho nhã một cái.
"Hắc hắc hắc." Cậu bé nhà giàu đột nhiên cười: "Cậu không phải là không nghĩ ra đến cùng tớ trộm được bảo tàng như thế nào, nhưng lại ngại mặt mũi, nhẫn tâm, đi ủy thác thám tử chứ?"
Đúng lúc này......
"Ôi!!! Em chính là Tiểu Phu (Suneo) à."
Một thanh âm thiếu nợ vang lên, sau đó, Chu Ngôn liền học bộ dáng Tiểu Phu (Suneo), vừa đút túi, vừa đi tới.
"Đại Hùng (Nobita) thường xuyên nhắc tới em...." Chu Ngôn tiếp tục nói.
"Anh...... là ai a?" Tiểu Phu (Suneo) nhìn Chu Ngôn hỏi. Tuy rằng bề ngoài rất có giáo dưỡng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trong lời nói của cậu, cũng không có tôn kính gì.
"Anh à...... Ha ha, anh là anh rể của Đại Hùng~" Chu Ngôn lại bắt đầu bức bách.
"Anh rể?"
"Đúng vậy, anh rể, Đại Hùng (Nobita) không nhắc tới anh với em sao? Không nên a..., Em ấy thường xuyên nhắc tới chuyện các em với anh mà...."
Nói xong, Chu Ngôn lại nhìn cậu bé khỏe mạnh bên cạnh: "Như vậy, em chính là Kỷ An (Chaien) đi."
"Ồ? Anh biết em à?" Kỷ An (Chaien) vừa thấy Chu Ngôn gọi tên mình, tựa hồ rất vui vẻ.
"Đúng vậy, Đại Hùng (Nobita) đương nhiên đã nhắc tới em, còn có cửa hàng nhà em, em ấy luôn đến thăm, còn có em gái em, nói hai người luôn chơi cùng nhau, à đúng rồi, Đại Hùng (Nobita) còn nói em là một đứa trẻ rất có trách nhiệm, nếu có người khi dễ em ấy, em thường xuyên sẽ đứng ra."
Chu Ngôn bịa chuyện, mà Kỷ An (Chaien) nghe đến đó, mặt tựa hồ đỏ lên: "Ặc, đúng vậy...... Đúng vậy......"
Chu Ngôn nói xong, lại chuyển hướng sang Tĩnh Hương (Shizuka). So với giọng điệu không nóng không lạnh khi nói chuyện với hai nam sinh trước, thái độ của Chu Ngôn rõ ràng tốt hơn không ít, hắn cười: "Chắc em chính là Tĩnh Hương (Shizuka)."
"Đúng vậy, Đại Hùng (Nobita) cũng từng nhắc tới em?" Tĩnh Hương (Shizuka) giống như là nàng bề ngoài thoạt nhìn như vậy, rất điềm đạm nho nhã, nhưng lại cũng không giống những cô gái khác nhăn nhó như vậy.
"Ha ha, đương nhiên có nhắc tới, có đôi khi nằm mơ cũng không quên nhắc tới hai câu."
Tĩnh Hương (Shizuka) sửng sốt một chút, không nói tiếp nữa, sắc mặt có chút phiếm hồng......
Mà Đại Hùng bên cạnh lại càng luống cuống, cậu vội vàng chạy tới: "A ha ha...... Đừng nói lung tung, không có chuyện gì...... Ặc, dù sao, mọi người lúc này tin tưởng hai người kia là thân thích phương xa của tớ đi."
Cậu gượng gạo chuyển đề tài.
Mà Lâm Khê ở bên cạnh...... Lúc này là người khiếp sợ nhất trong đám người.
Cô dùng một loại ánh mắt khó tin nhìn Chu Ngôn.
Tên này...... Làm sao hắn biết tình huống về những đứa trẻ này?
Chính mình vẫn luôn cùng một chỗ với hắn a, Đại Hùng (Nobita) từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là nhắc tới tên của mấy hài tử này thôi.
Chẳng lẽ...... Chỉ là đoán thôi sao?
Nhưng là xem tư thế của hắn, căn bản không giống như là lung tung dò số nhập tọa a, còn có tiểu nam hài gọi là Kỷ An (Chaien) kia, nhà cậu bé đó mở cửa hàng, cậu còn có một cái muội muội, loại tin tức này, Chu Ngôn lại là làm sao biết được?
Nghĩ vậy, Lâm Khê nhớ lại lần đầu gặp Chu Ngôn...... Người này, tựa hồ luôn ở dưới tình huống mạc danh kỳ diệu, liền biết một ít đồ vật ai cũng không có chú ý tới.
Cảm giác đó...... Thật giống như là người này có thể gián đoạn tính toàn tri toàn năng.
Lâm Khê chăm chú nhìn Chu Ngôn đang bịa chuyện, muốn thử nhìn thấu người này.
Nhưng bất luận nhìn thế nào, đây cũng chỉ là một tên còn chưa từng tiếp xúc với ngành thám tử, lại thích miệng đầy xe lửa a.
Cho nên...... Hắn đang che giấu cái gì sao?
Ngay khi Lâm Khê còn đang mò mẫm......
Bên kia Chu Ngôn, lại thình lình nhảy ra một câu.
"A, đúng rồi, vừa rồi Đại Hùng (Nobita) cũng nói với anh...... Em ấy đã sớm biết, Tiểu Phu (Suneo) ngày hôm qua trộm được bảo tàng như thế nào!"
Lâm Khê: "???"