Đối với loại cuốn sách bị lỗi này, Chu Ngôn cảm thấy tốn thêm nhiều thời gian hơn nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì, còn không bằng nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với luật sư vào ngày mai .
Vì vậy, hắn nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
Chắc là do hiệu quả của thuốc an thần còn sót lại, Chu Ngôn mới nhắm mắt được một tí mà đã ngủ luôn rồi.
Ngày hôm sau, 9 giờ sáng.
"Két kẹt. . ."
Cánh cửa của một căn phòng tiếp khách nhỏ đã được mở ra.
"Vào đi thôi, luật sư của ngươi đó."
Một gã cai ngục đã đẩy Chu Ngôn đi vào rồi tiện tay đóng cánh cửa.
Đây là một phòng tiếp khách nhỏ chưa được 10 mét vuông, mọi đồ dùng bên trong chỉ đơn giản là một cái bàn, hai cái ghế và một cái máy giám sát ở trong góc tường.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên một chiếc ghế.
"Xin chào, Chu Ngôn tiên sinh." Người nọ chào hỏi rất tự nhiên.
"Chào." Chu Ngôn đáp, sau đó đi tới chiếc ghế còn lại và ngồi xuống. Hiện tại hắn đang đeo xiềng xích trên tay và chân, cho nên không thể thực hiện được các chuyển động quá lớn, vì vậy mà cai ngục rất yên tâm khi để hắn và luật sư ngồi ở chung một phòng.
Thấy Chu Ngôn đã ngồi xuống, người đàn ông đối diện hắng giọng một chút.
"Ta họ Trâu, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ là luật sư đại diện cho ngươi, ta có thể chấp nhận mọi sự ủy thác của ngươi, miễn là nó ở trong phạm vi quyền hạn cho phép của cơ quan..."
"Rồi rồi rồi!" Chu Ngôn làm cho đối phương dừng lại.
Nghe giọng điệu này, Chu Ngôn đã hiểu được rằng cái pháp luật của thế giới này khá giống với thế giới của mình trước khi chết kia, thế là hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Ta đã thực sự giết người à?"
"A?" Luật sư Trâu sửng sốt, nghĩ trong đầu, giết người hay không giết người thì ngươi tự biết chớ, hỏi ta làm gì? Nhưng mà ông ấy vẫn trịnh trọng gật đầu: "Tất cả các bằng chứng đều cho thấy. . . . Ngươi thật sự đã giết người."
Chu Ngôn hiểu rồi, hắn đã nghĩ đến kết quả sẽ là như thế này từ trước.
Thế là hắn im lặng một lúc. . . rồi nhìn về phía luật sư.
"Ta muốn xem hồ sơ vụ án!"
Luật sư liếc nhìn Chu Ngôn, trong ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ, ông ta không hiểu tại sao cái tên này lại muốn xem hồ sơ của vụ án, lẽ ra hắn ta phải là người biết rõ nhất các chi tiết của vụ án này mới đúng chứ.
Nhưng vì thân chủ đã có yêu cầu nên ông ta chỉ có thể làm theo thôi, bởi vì tù nhân có quyền đọc hồ sơ vụ án mà.
"Được rồi, đợi ta một chút." Luật sư nói, sau đó đi ra cửa phòng và nói gì đó với cai ngục ngoài cửa .
Mười phút trôi qua, cai ngục mang đến một sấp tài liệu đặt lên bàn, xong quay người lại đi ra ngoài cửa.
Luật sư mở tài liệu ra, lại nhìn Chu Ngôn một chút: "Vui lòng giữ nguyên và không làm hỏng tài liệu vụ án, những tài liệu này đều chỉ là bản sao mà thôi."
Ông ấy nhấn mạnh, chắc là sợ Chu Ngôn là kẻ không có văn hóa, tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần nuốt tài liệu xuống bụng thì liền có thể chối không nhận tội, loại hành vi lố bịch như thế này đều có thể gặp vài lần trong một năm.
Chu Ngôn không hề có tâm trạng lắng nghe luật sư cằn nhằn, hắn một bên gật đầu chứng tỏ rằng mình đã biết, một bên thì kéo tài liệu đến trước mặt mình và bắt đầu đọc.
Hồ sơ vụ án này khá dày, nhìn đại khái ít nhất cũng phải có bảy mươi hoặc tám mươi trang, bên trong ghi lại chi tiết toàn bộ thông tin liên quan đến vụ án giết người của Chu Ngôn, bao gồm cảnh sát, pháp y, nhân chứng và khẩu cung của những người có liên quan, còn về người chết và ảnh chụp hiện trường vụ án thì lại không có ở đây.
Chu Ngôn cũng không thèm để ý, chỉ là tranh thủ bắt đầu đọc.
Điều mà hắn không ngờ là tốc độ đọc của hắn khá nhanh, hồ sơ vụ án dày như thế này mà hắn chỉ dùng có hơn 10 phút liền đọc xong rồi.
Bây giờ, Chu Ngôn chỉ có một suy nghĩ trong đầu. . . Đó chính là. . ."Xem ra, ta đã thực sự giết người!"
. . .
Diễn biến vụ án là như thế này.
Nửa năm trước, Chu Ngôn còn là một người không có việc làm, vào lúc đêm xảy ra vụ án, hắn đã đi đến một quán bar và uống say bí tỉ.
Trên đường về từ quán bar đến căn hộ cho thuê, Chu Ngôn bị một gậy đánh cho bất tỉnh.
Trong lúc bị bất tỉnh, Chu Ngôn không thể xác định được thời gian đã trôi qua bao lâu, theo như khẩu cung của bản thân, hắn đã bị một ai đó đánh thức.
Đến khi hắn mở mắt ra thì chỉ có thể thấy được xung quanh hắn tối đen như mực, Chu Ngôn cố gắng thích ứng một hồi mới có thể thấy rõ bản thân đang ở trong một nhà kho.
Nhà kho này không lớn, chỉ có 30 mét vuông, bên trong chỉ có mấy cái tủ và một số đồ lặt vặt cũ, nhìn giống như là một nhà kho tư nhân, dùng để chứa những đồ dùng vô dụng không có chỗ cất.
Còn về người đánh thức Chu Ngôn, trong tài liệu này ghi là 【 Trương mỗ 】
Sau khi Trương mỗ đánh thức Chu Ngôn, thì liền cùng Chu Ngôn bắt chuyện, kết quả là hai người phát hiện, cả hai đều được đưa đến nhà kho này trong trạng thái bất tỉnh, điện thoại di động cũng đều bị lấy đi.
Cuộc nói chuyện tiếp theo, hai người cũng đã nhanh chóng đoán ra nguyên nhân vì sao bị đưa đến chỗ này. Đó là bởi vì. . . Cả hai người này đều vay nặng lãi của cùng một người và cũng đều không có tiền trả.
Còn vì sao lại vay nặng lãi, nguyên nhân của Trương mỗ là do thua lỗ chứng khoán.
Mà Chu Ngôn. . . Đơn giản là hắn không có tiền để trả tiền thuê nhà, tiền điện nước và cũng không đủ tiền để mua thức ăn, lúc đầu chỉ vay có 10.000 nhân dân tệ, nhưng mà cứ kéo dài lê thê, khiến cho số tiền hiện tại đã gần lên đến 30.000 rồi.
Kể từ đó, sự việc đã trở nên sáng tỏ, loại cho vay nặng lãi này đều là do các cá nhân tự đứng ra tổ chức, cho nên để xử lý những người mắc nợ không trả tiền như thế này thì cũng chỉ có một loại thủ đoạn mà thôi, đó là dùng vũ lực.
Kể từ đó, Chu Ngôn và Trương mỗ liền sợ hãi, những kẻ đòi nợ trong phim đều rất tàn nhẫn, theo tình huống bây giờ đến xem, một lát nữa kiểu gì thì cũng sẽ có một nhóm người xông vào và đánh mình một trận, nói không chừng, còn sẽ có một đoạn 'băm tay' hay có ở trong phim nữa nha.
Ngay đúng thời điểm hai người đang lo lắng, bên ngoài cửa nhà kho thật đúng là có tiếng bước chân truyền đến, ngoài ra còn có âm thanh ma sát của cây gậy sắt bị kéo trên đất phát ra.
Chu ngôn và Trương mỗ đều nhanh bị dọa tè ra quần rồi.
Nhưng mà may mắn thay, trên mặt đất đen như mực như thế này Trương mỗ đã bất ngờ sờ thấy một cái ổ khóa. Hắn không có suy nghĩ gì nhiều liền lập tức khóa cửa kho lại bằng ổ khóa.
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng đập cửa kèm theo tiếng chửi rủa, may là cửa và ổ khóa nhà kho còn bền và ngoại trừ cái cửa này ra thì đã không còn lối ra vào nào khác nữa rồi.
Sau một lúc lâu, người bên ngoài nhận ra rằng họ không thể mở được cửa, chỉ đành phải bỏ đi, Chu Ngôn và Trương mỗ coi như là tránh thoát một kiếp nạn.
Kế tiếp, hai người lên kế hoạch là. . . Cứ tiếp tục chờ đợi, biết đâu tình hình sẽ có chuyển biến, coi như là không có chuyển biến gì thì hai người cũng có thể thương lượng với bọn đòi nợ bên ngoài thông qua cánh cửa, còn hơn là đưa bọn họ vào đây.
Đêm càng ngày càng tối, bọn đòi nợ kia hình như không có ý định quay lại đây, còn Chu Ngôn thì bởi vì hoảng loạn mà đã tốn không ít sức, cộng thêm nồng độ cồn chưa tan, dần dà, liền ngủ thiếp đi rồi.
Chờ cho đến khi Chu Ngôn tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi. . .
Chu Ngôn tỉnh giấc vì nhóm đòi nợ kia lại đến, bọn họ đe dọa nếu hắn vẫn không mở cửa thì họ sẽ dùng cưa điện để mở cửa ra.
Cánh cửa của nhà kho này là loại cánh cửa chia đôi, nếu dùng sức đẩy mạnh vào bên trong thì giữa tấm cửa bên trái và bên phải có thể tạo ra một khe hở, chỉ cần đưa cưa điện qua khe hở đó là có thể cưa được ổ khóa.
Chu Ngôn nghe xong thì lại bắt đầu hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy đi tìm Trương mỗ để nghĩ cách.
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là. . .
Lúc này, Trương mỗ đã là một xác chết rồi.
. . .