"Trương mỗ không phải là Trương mỗ..."
"Trương mỗ không phải là Trương mỗ! !"
Chu Ngôn đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng giam và không ngừng lặp lại câu nói này.
Ở thế giới trước khi hắn sống lại, có một bộ truyện tranh rất nổi tiếng tên là《 thám tử lừng danh Conan 》, mỗi lần nhân vật chính của truyện này phát hiện ra manh mối quan trọng nào đó, luôn có một luồng ánh sáng trong suy nghĩ nghiêng một góc 45 độ xẹt qua sau đầu hắn ta.
Cho tới nay, Chu Ngôn đều cảm thấy rằng loại hình ảnh này thật sự là quá khoa trương.
Nhưng mà vừa rồi, hắn lại có thể cảm nhận được loại ánh sáng hiện ra mở mang đầu óc hắn, giống như là thật sự có một luồng ánh sáng xẹt qua sau đầu hắn vậy.
Trong nháy mắt, hắn dường như đã liên kết được rất nhiều vấn đề lại với nhau.
Đầu tiên chính là, tại sao bản thân lại bị đánh ngất vào nửa đêm!
Nếu thật sự là thu vay nặng lãi, vậy thì khi gặp người thiếu nợ, không phải là nên xác nhận xem hắn có trả được tiền hay không à? Coi như là muốn bắt lại hắn để tra tấn, vậy thì cũng không nên chuyện gì cũng mặc kệ, cứ xông lên đánh một gậy trước a! Lỡ như người ta có tiền trả, ngươi một gậy này chẳng phải là trực tiếp làm hỏng việc?
Vì vậy, rất có khả năng nguyên nhân khiến đám người này đánh ngất bản thân không phải là để đòi nợ mà là có mục đích khác.
Và đó cũng là lý do tại sao họ phải giam mình và Trương mỗ vào cùng một chỗ.
Tuy nói giam chung một chỗ cũng rất hợp lý, dù sao thì một nơi như nhà kho được dùng để tra tấn một vài người thiếu nợ, đó cũng điều hợp lý.
Nhưng mà nó tối đen như mực, không có lối ra, chỉ có một cánh cửa, loại hoàn cảnh này quả thực là để chuẩn bị tạo ra "một căn phòng kín".
Đúng rồi, còn có những gì mà [ Thanh Cửu Oa ] đã nói... [ cái khoá cửa là giả ] giả thuyết này.
Ngay từ đầu bản thân đã bác bỏ ý kiến này, bởi vì nếu như Trương mỗ không khoá cửa thì nhà kho sẽ không hình thành "một căn phòng kín".
Nhưng mà nếu như Trương mỗ không phải là Trương mỗ thì sao.
Không sai, chỉ cần Trương mỗ không phải là Trương mỗ, thì tất cả những vấn đề này đều sẽ được giải đáp, căn phòng kín cũng sẽ không còn là căn phòng kín nữa!
Chu Ngôn càng nghĩ về điều đó thì suy nghĩ của hắn càng trở nên rõ ràng, hắn thậm chí còn cảm thấy được chỉ cần hắn cầm cuốn sách này, thì sẽ giống như là có rất nhiều thám tử lừng danh đang ở ngay bên cạnh của hắn, giúp đỡ hắn giải đáp những tình tiết khó hiểu của vụ án này vậy.
Còn vì sao những chữ này lại xuất hiện trong sách... Về sau lại nói, bây giờ cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, chỉ cần giải được nhà kho câu đố, là có hy vọng sống sót rồi.
Vì vậy Chu Ngôn nhanh chóng ngồi xuống giường và tiếp tục đọc sách.
Còn có rất nhiều vấn đề chưa có lời giải, chẳng hạn như tại sao hung khí là một cái khoan sắt, tại sao lớp bụi trước cửa lại dày hơn...
Và cuối cùng là một vấn đề quan trọng nhất, đó là... Bằng chứng!
Bản thân nhất định phải tìm được bằng chứng để loại bỏ tất cả sự nghi ngờ!
Nhiều vấn đề như vậy, và việc giải đáp tất cả vấn đề này trong thời gian ngắn ngủi nghe có vẻ như là điều viển vông, nhưng mà cuốn sách trên tay lại mang đến cho Chu Ngôn sự tin tưởng tuyệt đối.
...
Trong khoảng thời gian Chu Ngôn đang vắt hết óc vì mạng sống, luật sư Trâu cũng không hề nhàn rỗi.
Tuân thủ triết lý nỗ lực và tận tâm hết sức mình vì quyền và lợi ích của thân chủ, luật sư Trâu có thể nói là đã sử dụng tất cả các con đường mà ông có trong hơn 20 năm hành nghề.
Cuối cùng thì, vào ngày hôm sau, một lá thư triệu tập từ sở cảnh sát đã được chuyển đến bàn công tác của Trần Hạo.
Trần hạo, nam, 31 tuổi. Chức nghiệp: Thám tử cấp [ Marple]. Lệ thuộc vào tập đoàn thám tử của nhà họ Lâm.
Như lúc trước cũng đã nói, ở thế giới của Chu Ngôn trước đây, thám tử chỉ một loại nghề nghiệp hạng ba, thậm chí ngươi cũng có thể coi là những kẻ lang thang không có việc làm, dù sao thì khi không có ủy thác, đám này cái gọi là thám tử đại đa số thời gian đều là uống rượu, mua xổ số, than thở về cuộc sống, thậm chí, để kiếm cái ăn, họ còn phải kiếm một số tiền trên biên giới vi phạm pháp luật.
Nhưng mà ở cái thế giới này, thám tử lại là một nghề nghiệp khá tốt.
Bởi vì thám tử trong thế giới này và hệ thống cảnh sát là quan hệ hợp tác. Có thể hiểu đại khái là: Thám tử chịu trách nhiệm xử lý vụ án, tìm ra hung thủ; trong khi cảnh sát có trách nhiệm hơn trong việc bắt kẻ sát nhân, truy đuổi tội phạm, đấu súng với những kẻ liều lĩnh, và những loại công việc tốn thể lực.
Một văn một võ, hợp tác với nhau để đảm bảo an ninh cho thế giới.
Nhưng nói là nói như vậy, trên thực tế, trong suy nghĩ của mọi người trên thế giới này, địa vị của thám tử muốn cao hơn nhiều so với cảnh sát. Dù sao thì hình ảnh của những người có phong độ nhẹ nhàng, dùng trí tuệ đè bẹp bọn tội phạm, quý hiếm hơn nhiều so với hình ảnh một tên cảnh sát cầm súng, cao lớn thô kệch, vết sẹo đầy người.
Đương nhiên, 'cao cấp hơn cảnh sát' được đề cập ở đây chỉ giới hạn ở những tên [ thám tử lừng danh ] mà thôi.
Những tên thám tử lừng danh này có địa vị xã hội rất cao, bởi vì nếu xuất hiện một vụ án lớn ở một thành phố nào đó và các thám tử địa phương không cách nào giải quyết, thì họ sẽ phải đi xa mấy chục cây số để mời những tên thám tử lừng danh kia đến đây giúp đỡ, giống như là gặp phải một số bệnh nghiêm trọng và nhất định phải đi mời một số bác sĩ lớn có chuyên gia trị liệu đến làm phẫu thuật mà thôi.
Còn về phần Trần Hạo, mặc dù còn cách danh hiệu [ thám tử lừng danh danh ] rất xa, nhưng mà anh ta vẫn là một sự lựa chọn rất tốt, dù sao thì anh ấy cũng đã có thể đạt đến cấp độ [ Marple ] khi mới ngoài 30 tuổi, đó là điều mà rất nhiều thám tử trẻ phải cố gắng phấn đấu nửa cuộc đời mới có thể đạt được.
...
Lúc này, Trần Hạo trong tay đang cầm thư triệu tập, khẽ nhíu mày.
"Chu Ngôn?"
Hắn ta có vẻ hơi khó chịu khi nhìn thấy cái tên này trên bức thư.
"Là một vụ án giết người nửa năm trước, xảy ra trong một căn nhà kho ở thành phố cổ..." Một giọng nói vang lên.
Trần hạo ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Có một người phụ nữ đang đứng ở đó.
Kỳ thật nói là một người phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ này nhìn còn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của cô. Nếu như không phải cô ấy cố ấy cố tình mặc một bộ đồng phục màu xanh đen và trên mặt luôn có vẻ cau có, thì mọi người đều sẽ tin rằng cô ấy còn chỉ là sinh viên đại học.
Nhưng tập đoàn thám tử này đều biết rằng người phụ nữ này sắp 30 tuổi rồi.
Lâm Khê...
Tính cách lãnh đạm, không thích nói chuyện, tính khí thất thường, trong suốt mười năm từ 12 đến 22 tuổi, cô trầm mê vào tự do chiến đấu và kỹ thuật cận chiến, lực sát thương rất lớn, dù sao thì ngươi cho nàng dán lên cái nhãn 'người lạ chớ gần' cũng không quá đáng chút nào. Hàng năm, những người trẻ tuổi mới được tuyển dụng đều cố gắng thể hiện một chút mập mờ trước mặt vị này, cũng may là có một số 'Người từng trải' đã ngăn cản kịp thời, cho nên mới tránh được nhiều bị kịch diễn ra.
Trần hạo ánh mắt đảo qua vòng eo mảnh khảnh mà lại có lực của cô: "Ta nhớ rõ vụ án đó." Hắn nói.
"Ngươi hẳn là còn nhớ, lúc đó ta đã nói rằng vụ án còn có quá nhiều điểm đáng ngờ, ta không hiểu tại sao ngươi lại nhất quyết kết thúc vụ án như vậy nữa."
Trần hạo mỉm cười, dùng sự tự tin che giấu vẻ khó chịu trên khuôn mặt: "Dựa theo quá trình, vụ án nên được khép lại. Dù sao chứng cứ cũng đã đầy đủ rồi, hơn nữa lúc đó chẳng phải ngươi cũng thừa nhận rằng, đó là một căn phòng kín, ngoại trừ cái tên họ Chu kia ra, thì đã không còn ai khác có khả năng giết người."
"..." Lâm Khê khẽ cau mày: "Nhưng lá thư này..."
"Không cần lo lắng, sau đó chúng ta chỉ cần xử lý một vài chi tiết nhỏ mà thôi." Trần Hạo vẫn tràn đầy tự tin: "Suy luận của ta sẽ không sai, hơn nữa ta nhớ rằng bản án sẽ được thi hành trong hai ngày nữa, người đàn ông họ Chu kia đúng là một đứa trẻ mồ côi và cũng không có một người bạn nào, chẳng lẽ hắn ta thân ở trong tù mà vẫn có thể phản cung lại chính mình hay sao?"
Lâm Khê nghe được Trần Hạo, lạnh lùng nói: "Vũ khí của thám tử là bằng chứng và sự thật, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho mỗi lời suy luận của bản thân! Mà không phải là trông cậy vào việc một người trong tù có thể phản cung lại chính mình được hay không!"
"Tốt rồi!" Trần Hạo ngữ khí trở nên cứng rắn hơn một chút: "Bất kể như thế nào, ta đều là cấp trên của ngươi, ngươi ít nhiều gì cũng nên chú ý ngữ khí của mình đi... Ta đã nói rồi, suy luận của ta sẽ không sai được."
Lâm Khê nhìn Trần Hạo, đôi mắt của cô ấy dường như trở nên dài nhỏ hơn một chút so với bình thường...
"Ta đi chuẩn bị tài liệu cho vụ án và đến đồn cảnh sát vào sáng mai." Nói xong, cô liền bước ra khỏi văn phòng.
Trần hạo nhìn bóng lưng Lâm Khê tặc lưỡi.
"Với con số 3 vòng này, thật đáng tiếc khi trở thành một thám tử..."