"Ặc......"
Chu Ngôn nhìn câu đố này, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút không hiểu.
Bởi vì vấn đề này rất lập lờ nước đôi.
Ví dụ như, nó cũng không có nói rõ ai là kẻ giết người, tại sao muốn giết ông chủ, động cơ, điều kiện, các loại manh mối cũng không có cho ra.
Chỉ là hỏi một câu...... Thủ pháp giết người của hung thủ.
Mà nếu coi người [ta] trong đề mục là hung thủ, vậy đề tài này cũng rất đơn giản, dù sao đều viết rất rõ ràng, chính là bởi vì thư tiên tri, dẫn đến [ta] hơn nửa đêm dùng dao đâm chết ông chủ.
Nhưng đây hiển nhiên không phải đáp án chính xác.
Cho nên nói, người giết người mặc dù là [ta], thế nhưng chân chính phía sau màn chỉ sứ giả lại có khác người.
Không cần nghĩ nữa, chắc chắn là người gửi email tiên tri kia.
Gã đó lợi dụng email tiên tri để khiến ta tin rằng những gì gã ta nói đều là sự thật, cuối cùng dẫn dắt ta đi giết ông chủ của ta.
Vậy câu hỏi đặt ra là, người phía sau màn này cuối cùng là làm sao làm được đây?
Lời tiên đoán của hắn thật sự đã thành hiện thực.
Nếu như chỉ là một ít chuyện nhỏ, vậy còn có khả năng thao tác, ví dụ như gã tiên đoán ngày mai anh ta sẽ giẫm phải cứt, vậy gã có thể suốt đêm đến trước cửa nhà ngươi chôn phân... Cái này rất tốt đối phó.
Nhưng là trận bóng, đua ngựa, cổ phiếu, thứ này nếu như đều có thể thao túng, vậy người này cũng quá lợi hại đi.
Đều lợi hại đến loại trình độ này, ngươi còn làm phức tạp như vậy làm gì a, trực tiếp thuê vài siêu sát thủ, đi lôi người chết bốc hơi ra khỏi nhân gian không phải là tốt rồi sao.
Cho nên nói...... Thủ phạm phía sau màn chẳng lẽ thật sự biết tiên đoán sao?
Chu Ngôn chống cằm.
Đề trước, hắn kỳ thật cũng không thế nào do dự, liền tất cả đều trả lời ra, nhưng là đề này, trong khoảng thời gian ngắn hắn còn chưa tìm được ý nghĩ.
Để tiết kiệm thời gian, Chu Ngôn theo bản năng liền đưa tay về phía bút ký bên cạnh.
Bất quá đột nhiên, tay của hắn treo ở giữa không trung.
"Chậc, nếu cái gì cũng chép, có phải sẽ bị đám người trong sách nhìn không nổi không a." Chu Ngôn suy nghĩ.
Và rồi, liền thu tay lại.
"Loại vấn đề nhỏ này, dựa vào chính mình là được rồi......"
Mười ngón tay Chu Ngôn đan xen, đặt trước trán, đồng thời dùng hai ngón tay cái ấn lên huyệt Thái Dương của mình.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại bày ra động tác này, dù sao chính là cảm thấy, khi suy nghĩ, làm như vậy, có thể làm cho mình càng dễ dàng đắm chìm ở trong câu đố.
Dường như đó là một loại thói quen, chẳng qua Chu Ngôn không biết thói quen này của mình hình thành từ khi nào.
Ký ức về kiếp trước, xã hội thường thức các loại hắn mặc dù đều nhớ rõ, nhưng là về bản thân, cơ bản đã toàn bộ đều mơ hồ.
......
Một giây đồng hồ......
Hai giây......
Chu Ngôn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trước đó hắn ở trong phòng giam, đã từng có loại cảm giác 'linh quang chợt lóe', nhớ lúc đó, chẳng qua là trong bút ký nhắc tới hai chữ 【 tro bụi 】 mà thôi.
Bây giờ, Chu Ngôn tựa hồ là chỉ cần bày ra tư thế này, liền sẽ để cho mình toàn tâm toàn ý suy nghĩ.
Và loại linh cảm đó, cũng thật giống như là nhận được triệu hoán bình thường......
Một luồng sáng xuyên qua suy nghĩ của Chu Ngôn, giống như được vẽ trong rất nhiều anime vậy.
Giây thứ ba......
Chu Ngôn mở mắt.
Hắn cầm lấy bút, trực tiếp ở phía dưới đề tài, viết lên
[ Phương pháp sàng lọc ]
Bốn chữ này.
Hắn không cần viết nhiều, bởi vì bốn chữ này, cũng đủ để chứng minh, chính mình đã vạch trần câu đố.
"Coi như là rất đơn giản nha~" Chu Ngôn vừa cười vừa nói.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng có thể đúng lý hợp tình mở bút ký ra.
Nhưng hiện tại hắn cũng không phải là sao chép, mà là lấy một loại tư thái mình đã giải đáp câu đố, đi xem đám người trong sách này có phải bị khó tới vò đầu hay không...
Bút của hắn đều đã sẵn sàng, nếu đám người trong sách không giải được đề này, hắn chuẩn bị viết chút gì đó vào sổ ghi chép, trêu chọc đám người này một chút.
"Hắc hắc hắc~"
Hắn cười.
Sau đó......
[ Nhất Tử Hắc Kỳ: Nhóm phát thôi ]
Chu Ngôn: "Ặc......"
[ Ngựa hoang cũng Trần Ai dã: Đây là một trò lừa đảo điển hình phải không? ]
Chu Ngôn: "Tê......"
【 Tiêu Môn Kiêu Sinh: Mở rộng lưới, trước tiên chọn một số lượng lớn người, gửi đi thông tin loại A B C, nếu như A trở thành sự thật, những người giữ phần A, tiếp tục gửi thông tin loại 1 2 3, sau đó vẫn làm như vậy. Những người còn lại đến cuối cùng sẽ trở thành "người may mắn" tin vào lời tiên tri. Nói cho cùng chỉ là bị lòng tham của mình cắn nuốt mà thôi. 】
Chu Ngôn: "Không phải chứ, lúc này ta mới đọc xong đề một phút thôi, nhanh như vậy đã nghĩ tới?"
[ Ta không thể nghĩ ra một cái tên nữa: Tìm một ngàn người, năm trăm phát đội A thắng, năm trăm phát đội B thắng, chờ kết quả, tìm đúng 500 người, hai trăm năm mươi phát đội C thắng, hai trăm năm mươi phát đội D thắng, kết quả sau khi đi ra, Hai trăm năm mươi người kia liền cảm thấy đây thật sự là lời tiên tri, sau đó liền tin.]
"Này mẹ nó, ngươi thậm chí cũng không nghĩ ra tên, nhưng là làm sao giải được câu đố này nhanh như vậy a!"
【 Rooter Vĩnh Cửu: Đó là điều ta muốn nói, rất kinh điển và cũ rích, rất nhiều người đánh bạc bị lừa như vậy, ngoài ra nói một chút, gã ta biết rõ về công việc của ngươi và có thể làm ra phán đoán, lại muốn ngươi giết lão bản, nói rõ gã ta có thể là người trong công ty 】
"Được rồi được rồi, ngay cả thủ phạm đứng sau màn cũng đã liệt kê ra rồi, cho các ngươi tâm sự nhiều một chút, phỏng chừng đã kết án cho người ta rồi."
Chu Ngôn cũng rất buồn bực, hắn đóng lại cuốn sách, an tâm làm bài.
Với tất cả trái tim và tâm trí, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Dần dần, mặt trời chiều ngã về tây.
Cho đến khi một chùm ánh sáng hoàng hôn chiếu tới trên mặt Chu Ngôn, hắn mới rốt cục thoát khỏi hình thức suy nghĩ, phát hiện đã rất muộn.
Quay đầu, nhìn Lâm Khê, quả nhiên, cô ấy vẫn còn đang làm việc.
"Ặc...... Thời gian không còn sớm, ta hết giờ làm rồi rồi."
Hắn nói.
"Ừ."
Lâm Khê không ngẩng đầu lên, cứ như vậy lên tiếng.
Chu Ngôn tự nhiên cũng sẽ không nhiều khách sáo cái gì, bây giờ nhiệm vụ của hắn, là trong vòng ba ngày giải quyết toàn bộ đề thi cộng điểm này, đây chính là trợ giúp lớn nhất cho Lâm Khê.
"Nhớ ăn cơm......"
Lúc gần đi, hắn nói.
"Ừ."
Lâm Khê vẫn tùy ý đáp một tiếng.
Kỳ thật Chu Ngôn cũng không xác định, nàng có thật sự lắng nghe hay không.
Nhưng hắn sẽ không lại dặn dò cái gì nữa, những gì hắn có thể làm bây giờ, chính là không đi quấy rầy.
Đẩy cửa ra......
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh chiều tà nhuộm màu sắc ấm áp lên cả thành phố, đúng là thời gian tan tầm, dòng xe cộ tắc nghẽn.
Ngày đầu tiên đi làm, cứ như vậy trôi qua.
Chu Ngôn cười cười, đi về phía ven đường, chuẩn bị tìm một chiếc taxi.
Đột nhiên......
Một mảnh lá cây màu trắng, nhẹ nhàng đập đầu Chu Ngôn một cái, sau đó rơi xuống trước mặt hắn.
Những chiếc lá chắc chắn không thể có màu trắng.
Cho nên...... Đó là một bức thư...