"Được rồi, ngươi đã có thể đứng dậy." Lời nói của luật sư Trâu khiến Lâm Khê tỉnh lại.
Cái tên cảnh sát đang đóng vai làm xác chết phía sau vội vàng đứng dậy: "Diễn xuất của ta như thế nào?" Cái tên kia còn giống như rất chờ mong hỏi.
"Rất tốt." Luật sư Trâu nói, Lâm Khê có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt ông ta.
Nhưng mà Trần Hạo ở bên cạnh, thì lại có một sắc mặt rất âm trầm.
"Chuyện này là như thế nào?" Lâm Khê hỏi.
Chu Ngôn lúc này rất tự giác trả lời: "Kỳ thật, toàn bộ phương thức gây án này rất đơn giản, ở đây tất cả mọi người đều có thể thấy rõ, chỉ có ngươi là còn chưa biết tình huống mà thôi. . ."
"Đừng có nói nhảm, nói mau." Lâm Khê nói.
"Tốt." Chu Ngôn cũng không thừa nước đục thả câu rồi, bắt đầu giải thích: "Đầu tiên, ta phải đính chính lại vai diễn của ta, trong màn tái hiện vụ án vừa rồi, vai diễn của ta thật sự không phải là Trương mỗ, mà là một tên đóng giả Trương mỗ. Kỳ thật, vào thời điểm này, Trương mỗ thật sự đã chết rồi."
"Cái gì! ?" Lâm Khê sững sờ, nhưng mà rất nhanh, cô ấy đã nghĩ ra được điều gì.
Chu Ngôn mở ra hồ sơ vụ án, chỉ vào bức ảnh Trương mỗ, tiếp tục nói: "Như mọi người thấy đó, người chết là một người đầu trọc.
Mà người bình thường như chúng ta, đối với cảm quan của người xa lạ, trước hết đều tập trung vào 'Đặc điểm'.
Ví dụ như, trong lần gặp đầu tiên, các đặc điểm 'Mũi to', 'Nốt ruồi trên mặt', và 'Thiếu một cái răng cửa' này sẽ chiếm gần 90% trong ấn tượng đầu tiên với người lạ.
Và cái đầu trọc là một trong những cái tiêu biểu nhất!
Cho nên lúc đó, khi ta đang ở một nơi tối tăm, trong lòng khẩn trương và còn đang say rượu, nếu có một người đầu trọc khác, mặc quần áo của Trương mỗ, giả làm nạn nhân, sau đó lại dùng ngôn ngữ dẫn dắt, thì ta đây rất có thể coi nó là cùng một người với xác chết đẫm máu vào ngày hôm sau!"
Nói đến đây, Lâm Khê cũng hơi gật đầu, bởi vì xác suất xảy ra việc này là rất lớn, thậm chí có thể nói là chắc chắn đã xảy ra điều đó.
Chu Ngôn tiếp tục nói: "Nếu dựa trên tiền đề là [ Trương mỗ không phải là Trương mỗ ], thì sẽ có rất nhiều vấn đề được giải thích, đầu tiên là cái khóa cửa.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa này đã bị khóa lại, điều này không sai, nhưng mà điều này chỉ đúng khi 'Người bên trong và bên ngoài cửa sẽ không chủ động mở khóa'. Nếu như vào buổi tối hôm đó, Trương mỗ là giả mạo, là đồng phạm của đám đòi nợ kia, vậy thì anh ta hoàn toàn có thể để cái khóa sẵn ở dưới đất, đợi đến lúc ta tỉnh lại, rồi diễn kịch cho ta xem, điều này có thể dễ dàng thực hiện."
Nói xong, Chu Ngôn nhìn về phía Lâm Khê, người sau đã bắt kịp dòng suy nghĩ: "Tiếp theo, vì để cho lời nói của ta càng thêm phù hợp với những ghi chép trong hồ sơ vụ án, ta sẽ nói lại một lần nữa trong một giọng điệu tường thuật.
Kỳ thật, về cái khóa cửa, suy luận của bản thân ta càng khuynh hướng về. . . Trước đó, ổ khoá đã được đặt ở bên cạnh Chu Ngôn. Kế hoạch ban đầu của những người này là để Chu Ngôn tự tìm ra ổ khoá và khoá cửa lại, bởi vì như vậy, căn phòng kín sẽ càng có sức thuyết phục hơn, dù sao thì cũng là hung thủ đã tự tay khoá cửa.
Vì vậy đêm hôm đó, khi người ở ngoài cửa đến mở cửa, lại cố tình tạo ra âm thanh 'cây gậy bị kéo trên mặt đất' và 'Cái chốt cửa bị lắc', trên thực tế, bọn họ là đang gây áp lực cho Chu Ngôn, khiến cho hắn phải tranh thủ thời gian nhặt ổ khóa lên và chạy đi khóa cửa.
Nhưng mà bọn hắn thật sự không ngờ đến là, Chu Ngôn thật sự quá sợ rồi, sợ tới mức không dám nhúc nhích tí nào luôn.
Nhưng mà không sao, bởi vì âm thanh của những cây gậy và cái chốt cửa đó, cũng là đang nhắc nhở Trương mỗ giả kia đã đến thời gian hành động.
Vì vậy sau khi Trương mỗ giả nhìn thấy cái tên Chu Ngôn này thật sự một kẻ nhát như thỏ đế, anh ta liền thay thế Chu Ngôn cầm lấy ổ khóa và khoá cửa lại, những thứ này đều là đang làm cho Chu Ngôn chứng kiến, làm cho hắn nghĩ rằng căn nhà kho này là một căn phòng kín.
Trên thực tế, chiếc chìa khóa vẫn luôn nằm trong túi quần của Trương mỗ giả."
Nói đến đây, Lâm Khê cũng trầm ngâm nói tiếp: "Sau đó, khi Chu Ngôn đang ngủ say, Trương mỗ giả dùng chìa khoá trong túi quần mở khóa cửa từ bên trong, và đám đòi nợ chỉ cần mở khóa cửa từ bên ngoài, cho nên nhà kho này căn bản không phải là căn phòng kín!"
"Không sai!" Chu Ngôn nói: "Sau khi cánh cửa được mở ra, bọn chúng sẽ chuyển thi thể của Trương mỗ thật vào nhà kho này là được."
Lúc này, Lâm Khê đột nhiên đưa ra một câu hỏi: "Thế nhưng là, chuyện này có quá mạo hiểm không, bởi vì không ai có thể xác định Chu Ngôn lúc này có phải là đang ngủ hay không, coi như là hắn thật sự ngủ, thì làm sao có thể khẳng định được hắn sẽ không đột nhiên tỉnh lại? Dù sao thì khi mở cửa, khuân đồ chắc chắn sẽ có chút ít động tĩnh, vạn nhất. . ."
"Không, không có vạn nhất! Những người này rất chắc chắn rằng ta sẽ không tỉnh lại!"
"Vì cái gì?" Lâm Khê hỏi.
"Bởi vì Đy-Ê-te."
"A?"
"Đây là một cái suy đoán của ta." Chu Ngôn cầm hồ sơ vụ án lên và chỉ vào lời khai của bản thân trên đó: "Trong lời khai ta đã từng nói rằng đầu của ta rất đau, nhưng là do trước đó ta đã uống quá nhiều rượu, hơn nữa còn bị một gậy đánh vô đầu, cho nên chứng đau đầu của ta lộ ra hết sức bình thường.
Nhưng mà ta hoài nghi. . . Thật ra ta đã hít phải một lượng Đy-Ê-te hoặc là thứ gì đó khiến tôi bất tỉnh vào đêm hôm đó, nhưng vì Đy-Ê-te phổ biến hơn nên ta nghiêng về phía nó nhiều hơn.
Đy-Ê-te tác dụng phụ là sau khi tỉnh lại đầu sẽ rất đau, nhưng mà tác dụng phụ này lại bị một cú đánh sau đầu khó chịu và đau đớn cho che lấp.
Hơn nữa sau khi phát sinh vụ án, pháp y chỉ làm khám nghiệm cho tử thi, không ai có thể ngờ rằng người trúng độc không phải là nạn nhân, mà là ta 'kẻ giết người' .
Như vậy. . . Chuyện ta bị hôn mê cũng rất thuận lý thành chương trở thành một chuyện không ai biết."
"Ha, thật nực cười, giả định này của ngươi không có một chút xíu căn cứ nào, hoàn toàn là do ngươi tưởng tượng ra mà thôi." Trần Hạo, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên khịt mũi coi thường nói.
Chu Ngôn mỉm cười: "Quả thực, đây chỉ là điều do ta tưởng tượng, nhưng mà cũng không phải là không có một chút chứng cứ.
Thủ pháp của đám đòi nợ kia rất đơn giản, đó là dùng vũ lực để đòi nợ, nhưng mà mỗi khi bọn hắn muốn 'Chỉnh đốn' những người khác, cũng không thể dùng cây gậy đánh tất cả người cho bất tỉnh đi, ta nghĩ rằng, bọn hắn có lẽ có phương pháp văn minh hơn một chút. . . Ví dụ như bịt miệng và mũi của đối phương bằng một chiếc khăn tay đã được nhúng vào Đy-Ê-te.
Vì vậy, ta đã nhờ luật sư Trâu đi điều tra."
"Cái gì?" Trần Hạo nghe xong, lập tức nhìn về phía luật sư Trâu.
Luật sư Trâu híp mắt cười, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Thật xin lỗi, sau khi ta chuyển bức thư đến văn phòng của ngươi vào ngày hôm qua, ta đã đi điều tra bọn đòi nợ kia một chút, bởi vì những người này có công tác tính chất, điều tra hồ sơ của bọn họ thật sự là quá dễ dàng, đám người kia không chỉ có rất nhiều Đy-Ê-te mà còn có mấy lần buôn bán trái phép thuốc giảm đau và morphin, một số bác sĩ có liên quan tất cả đều bị thu hồi và huỷ giấy phép y tế."
"Tại sao các ngươi lại can thiệp vào vụ án của ta mà không nói cho ta biết trước!" Trần Hạo tức giận nói.
"Vụ án của ngươi?" Luật sư Trâu có vẻ sững sốt: "Thật xin lỗi, chính ngươi đã đưa ra đề xuất đóng lại vụ án, vì vậy đây đã không phải là vụ án của ngươi nữa. Mà ta cũng chỉ là đang làm một ít nghe ngóng và điều tra vụ án mà thôi, cũng không cần phải báo cáo với ngươi."
". . ." Trần Hạo nặng nề thở dốc, cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, quai hàm hơi rung.
Chu Ngôn cũng không có quan tâm đến trạng thái tức giận không có chỗ phát tiết của Trần Hạo, tiếp tục nói: "Vì vậy, rất có khả năng là ta chân trước vừa mới ngủ, chân sau liền bị Trương mỗ gây mê bằng Đy-Ê-te . . . Một lọ Đy-Ê-te nhỏ, một cái khăn tay, muốn cho mấy món đồ này vô trong túi áo, thật sự là rất đơn giản."
Lâm Khê khẽ cau mày, cô không đứng về phía Trần Hạo, nhưng cô cũng sẽ không thiên vị cho Chu Ngôn, cô chỉ đang suy nghĩ cho chân tướng thật sự của vụ án. . . Không thể không nói, suy luận của Chu Ngôn có độ khả thi rất lớn, nếu đó là sự thật, vậy thì kết luận [ nhà kho này là một căn phòng kín ] sẽ trực tiếp bị đẩy ngã.
Nhưng vào đúng lúc này. . .
"Được rồi, coi như những gì ngươi nói là có thể xảy ra, vậy thì thế nào? Không có một chút bằng chứng, tất cả lời nói này đều là do ngươi phỏng đoán và tưởng tượng ra mà thôi, ta tùy tiện bịa ra là có thể có một đống câu chuyện như thế . . ." Trần Hạo nói tiếp: "Còn có, ngươi nói Trương mỗ đã chết ngay từ đầu, vậy thì tại sao lúc khám nghiệm tử thi lại không phát hiện ra?
Hơn nữa, nếu như dựa theo suy nghĩ của ngươi, thi thể được đưa vào sau khi ngươi bị hôn mê, vậy ngày hôm sau thì sao? Trương mỗ giả đâu? Trong nhà kho này không có chỗ nào có thể trốn mà! Không lẽ anh ta trực tiếp đi ra ngoài? Nếu như anh ta trực tiếp đi ra ngoài, vậy ai đã khoá cửa từ bên trong?
Ngoài ra, ai là người giết chết Trương mỗ? Không thể nào là đám người đòi nợ kia đi, bọn hắn chỉ là những người cho vay nặng lãi mà thôi, cũng không phải là sát thủ, tại sao họ lại giết người?
Cho dù là bọn họ thật sự muốn giết người, vậy thì tại sao lại dùng cái khoan sắt đâm chết, mà không phải là dùng dao hoặc là bóp cổ chết cho nó thuận tiện.
À, đúng rồi, cái máy khoan sắt đó vẫn còn ở trong nhà kho! Trên đó vẫn còn dấu vân tay của ngươi!
So với những câu chuyện bịa đặt của ngươi, thì những chứng cứ này rõ ràng là có sức thuyết phục hơn!"
Trần Hạo dù sao cũng là một thám tử, ngay khi tất cả mọi người cảm thấy suy luận của Chu Ngôn rất có đạo lý, anh ta chỉ nói vài câu đơn giản là có thể kéo tất cả mạch suy nghĩ trở về.
Đúng vậy a, tất cả những giả định của Chu Ngôn cuối cùng cũng chỉ là giả định mà thôi. Nếu như không có chứng cứ, thì điều tốt nhất hắn có thể làm là kéo dài thời hạn thi hành án mà thôi. Sau đó, trong những lần kháng cáo và hình phạt liên tiếp, một năm rồi lại một năm qua đi qua đi lại giữa nhà tù và tòa án, nói không chừng đến cuối cùng vẫn là giữ nguyên hình phạt ban đầu, loại tình huống này cũng không hiếm thấy.
Nhưng. . . Chu Ngôn dường như không hề hoảng hốt, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn móc cuốn sách trong túi quần ra, đọc được một lúc rồi gật đầu hài lòng, sau đó lại cất cuốn sách đi. . .
"Hắn đang làm cái quái gì thế?"
"Cuốn sách đó là sách gì vậy?"
Tất cả mọi người đều đang thắc mắc. . .
"Đừng có lo, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ áp tải ta về." Hắn chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã có nhiều câu hỏi như vậy, vậy thì hãy chọn câu trọng yếu trước tiên. . . Trước hết, câu hỏi đầu tiên là: Ai đã giết người?
Và câu trả lời là. . . Đám đòi nợ kia giết.
Về phần nguyên nhân, kỳ thật rất đơn giản ——— đó là ngoài ý muốn!"
"Ngoài ý muốn?"
"Không sai, đó là ngoài ý muốn!" Chu Ngôn giơ hồ sơ vụ án trên tay lên: "Ở trên này đã nói rất rõ ràng, Trương mỗ là một người nghiện giao dịch chứng khoán, mỗi ngày đều dành thời gian ở trong sở chứng khoán, nhưng mà vào đêm phát sinh vụ án, sở giao dịch chứng khoán đã đóng cửa lúc 6 giờ chiều.
Vào lúc 10 giờ tối ta từ quán bar đi ra và bị đánh bất tỉnh.
Trong khoảng thời gian 4 tiếng đồng hồ này, kỳ thật Trương mỗ đã bị đám đòi nợ kia bắt lại từ lâu.
Hơn nữa, trong thời gian dài dưới sự uy hiếp, đám người đòi nợ kia đã không may lỡ tay giết chết Trương mỗ!"
Giờ khắc này, toàn bộ nhà kho hoàn toàn im ắng. . .
Chu Ngôn vẫn còn tiếp tục nói: "Tất nhiên đây không phải là tưởng tượng của ta, bởi vì ta đã nhận thấy từ hồ sơ vụ án rằng mục tiêu của đám đòi nợ đêm đó có lẽ chỉ có một người là Trương mỗ mà thôi. Còn ta, hoàn toàn là do có tình huống bất ngờ mà bị lôi ra làm người chịu tội thay thôi."
Hắn chỉ vào một dòng khẩu cung trong hồ sơ vụ án và nói: "Lúc đầu ta cũng cảm giác có cái gì đó không đúng, ta chỉ vay 10.000 nhân dân tệ, còn Trương mỗ thì vay 300.000 nhân dân tệ, sự chênh lệch quá lớn, vậy mà đám đòi nợ kia lại đối đãi với ta không khác gì tên đó. . . Lại là một gậy, đe dọa và giam giữ bất hợp pháp, bọn hắn có nhất thiết phải làm như vậy không? Ta mà bị thương thật thì cũng không có đủ tiền thuốc men đâu đấy!"
Mạch suy nghĩ này tự nhiên là đến từ cuốn sách trong túi hắn.
[ Tham Thương Bất Nhu Biệt: Tại sao lại có người tốn công tốn sức tới giết một tên Chu Ngôn tầm thường như thế đây? ! ! ! Còn là nói, mọi thứ mà Chu Ngôn trải qua đều đã được sắp đặt từ trước.]
Nếu không có câu hỏi của cái tên này, Chu Ngôn thật đúng là không nhất định có thể nghĩ đến cái suy đoán này.
"A. . . Ha ha! Ngươi thật đúng là có tài." Trần Hạo đột nhiên cười ha hả: "Nhưng mà rất đáng tiếc, cho dù ngươi nói ba hoa chích choè như thế nào đi nữa cũng vô dụng mà thôi. . . Bởi vì trong lời nói của ngươi có một lỗ thủng! Đó là thời gian!
Pháp y đã nói thời điểm tử vong của nạn nhân là từ 11 giờ đêm đến 2 giờ sáng ngày hôm đó? Nếu như Trương mỗ chết trước khi ngươi bị bắt, thì thời điểm tử vong sẽ kém hơn 2 giờ, ngươi nghĩ pháp y đều là người ngu sao?"
"Không không không ~" Chu Ngôn lập tức lắc đầu: "Pháp y khẳng định không phải là người ngu, ngược lại họ đã nhìn thấy quá nhiều xác chết cho nên mới sẽ xác định sai thời gian tử vong! Nói cách khác, hung thủ đã thực sự đã sử dụng sự hiểu rõ thi thể của pháp y để thay đổi thời gian tử vong!"
". . ." Trầm mặc, lời nói của Chu Ngôn vượt quá dự kiến của mọi người. Về phần những người khác đang có mặt ở đây, bây giờ bọn họ lại không đưa ra câu chất vấn nào, chỉ là im lặng tự suy nghĩ, đồng thời cũng đang chờ đợi câu trả lời của Chu Ngôn.
Chu Ngôn tiếp tục nói: "Pháp y là dựa vào máu để ước tính thời gian tử vong, bởi vì sau khi chết, máu sẽ dần dần đông lại, dẫn dến thi thể xuất hiện các vết lốm đốm, cơ bắp trở nên cứng ngắc vân... vân, ngay cả những học sinh tiểu học cũng biết những thứ này."
Vừa nói, Chu Ngôn vừa lật lật hồ sơ vụ án đến trang xác chết của Trương mỗ: "Cho nên sau khi pháp y nhìn thấy xác chết, đương nhiên là sẽ dựa vào máu chảy ra từ xác chết mà tính toán ra thời gian tử vong.
Nhưng điều mà bọn hắn thật không ngờ đến là, người chết không phải là do chảy máu nhiều mà chết!"
"Nói hưu nói vượn!" Trần Hạo có chút đột nhiên nói: "Vậy ngươi nói, người chết là vì cái gì mà chết?"
"Ta không biết!"
"A?" Lần này, những người khác cuối cùng cũng phát ra thanh âm nghi hoặc, lời nói của Chu Ngôn đang rất rõ ràng, cực kỳ có sức thuyết phục, đột nhiên thoáng cái nói mình không biết là như thế nào?
Nhưng Chu Ngôn ngay lập tức nói: "Đừng lo, ta nói ta không biết là có lý do. . . Mà lý do này, vừa vặn giải thích vì sao người chết sẽ chết vì [ vật nặng đâm xuyên tim ]!"
"Chẳng lẽ là. . . !" Lâm Khê đột nhiên giật mình, rất rõ ràng là nghĩ tới điều gì đó.
"Không sai!" Chu Ngôn cũng không có nghe Lâm Khê nói xong, mà chỉ nói tiếp: "Sở dĩ người chết chết thảm như vậy ——— cũng là bởi vì, hung thủ muốn che giấu nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của người chết!"
Chu Ngôn nói.
Mà đúng lúc này. . .
"Đích đích đích, đích đích đích."
Điện thoại của luật sư Trâu đột nhiên vang lên.
Luật sư Trâu trả lời điện thoại, trả lời vài câu rồi cúp máy.
"Là bệnh viện gọi tới." Ông ta mỉm cười, nhìn về phía Chu Ngôn nói: "Quả nhiên, đúng như những gì ngươi nghĩ."