Trong tình huống như thế này.
Nếu luật sư đã nói phản cung là điều rất khó có thể xảy ra, vậy thì hai người cũng chả còn chuyện gì để nói tiếp nữa rồi.
Nhưng sự im lặng này kéo dài không được bao lâu, Chu Ngôn đột nhiên hỏi một câu lạ lùng.
Mặc dù câu hỏi này không liên quan mấy, nhưng mà Chu Ngôn vẫn muốn hỏi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
“Ngươi đã bao giờ nghe nói về một người tên là [Phì Qua] chưa?”
Luật sư lắc đầu: “Phì Qua? Đây là tên của một người nào đó à?”
“Cũng có thể là một bút danh, nghe giọng điệu của ngươi, chắc là ngươi cũng chưa từng nghe qua phải không?”
“Chưa từng nghe qua.” Luật sư khẳng định.
“Vậy thì… Ngươi có thể giúp ta lên mạng tìm thông tin về người này được không?” Chu Ngôn lại nói, hắn đoán rằng điện thoại di động trên thế giới này chắc là có thể truy cập được mạng giống như thế giới cũ.
Quả nhiên luật sư đồng ý. Ông ta lấy điện thoại di động ra, nhập “Phì Qua” lên trên đó rồi xoay màn hình về phía Chu Ngôn: “Có phải là hai chữ này không?”
Sau khi nhìn thấy Chu Ngôn xác nhận, luật sư liền nhấn vào nút tìm kiếm.
Nhưng mà…
“Không tìm thấy người này.” Luật sư nói.
“Hả?” Chu Ngôn sửng sốt: “Không có một chút tin tức nào?"
“Ừ, không có một chút tin tức nào.” Nói xong, luật sư lập tức chuyển màn hình điện thoại cho Chu Ngôn xem lại lần nữa.
Điều này thật kỳ lạ. Nếu như [Phì Qua] là một nhà văn, vậy thì trên mạng phải có một chút tin tức liên quan mới đúng.
Huống chi là người ta cũng đã xuất bản sách rồi, không đến mức một chút thông tin cũng không có a.
Nhưng mà kết quả... vẫn là Không có gì cả
......
Trong tâm trạng chán nản, ngờ vực và bất lực này, Chu Ngôn lại bị cai ngục đưa trở lại phòng giam đơn.
À đúng rồi, ở cuối cuộc nói chuyện với luật sư, Chu Ngôn biết được mình chỉ có thể ở trong phòng giam này 4 ngày nữa thôi. Sau 4 ngày, hắn sẽ bị lôi ra xử bắn.
Chu Ngôn yếu ớt ngã xuống giường.
Thật ra thì, hắn bây giờ đã không còn sợ chết nữa rồi. Dù sao thì bản thân cũng đã từng bị xe tải nghiền nát rồi, bây giờ chỉ là bị bắn chết thôi cũng có nhằm nhò gì đâu.
Chỉ là ... Chu Ngôn cảm thấy rất uất ức a!
Người khác sống lại đều có một tương lai vô cùng xán lạn, nào là mỹ nữ xung quanh, sao chép thơ thì thành đại văn hào, đi đóng phim thì trở thành diễn viên điện ảnh nổi tiếng... các kiểu
Còn mình thì ngược lại, đã không có nổi một bữa ăn tử tế rồi, thế mà còn muốn chết thêm một lần nữa.
Đây chẳng phải sẽ là nỗi sỉ nhục trong nhóm những người được sống lại sao?
Chu Ngôn chán nản, trở mình.
... Cốp...
“Ây da!!!!” Chu Ngôn kêu một tiếng đau.
Cuốn sách hôm qua bị hắn ném đến bên cạnh gối, hắn vừa nghiêng đầu sang bên này thì vừa vặn đập trúng vào góc sách, cảm giác rất đau nha.
“Chết tiệt, sao xui dữ vậy trời.” Chu Ngôn tức giận chửi bới, cầm lấy quyển sách và muốn ném nó xuống giường.
Chỉ là…
“Hả?”
Vào khoảnh khắc Chu Ngôn chuẩn bị ném, thì đột nhiên hắn sững người lại.
Bởi vì hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng .
Chu Ngôn có chút khó tin mở cuốn sách ra nhìn.
...
[Cửu Phong Long Tộc: a cái này]
Đây là dòng chữ cuối cùng trong cuốn sách mà Chu Ngôn đã thấy ngày hôm qua, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng điều khiến Chu Ngôn ngạc nhiên chính là bên dưới dòng chữ này, vậy mà còn có rất nhiều dòng chữ khác, lấp kín cả một trang giấy.
[Rooter Vĩnh cửu: Đã có nhiều người đến vậy à?]
[Mèo Al Dưới Ánh Trăng: emmmm ... Ta dường như đã hiểu được điều kỳ lạ này]
[Trên Không Trung: Sách: Hả? Ừm! Ai đang mắng ta đó!]
[Trẻ Em Thích Đọc Sách: Tâm rất lớn nha......]
Chu Ngôn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vừa nổi lên này, hơi bối rối một chút.
“Những chữ này… Từ đâu ra?” Hắn buồn bực lẩm bẩm.
Những chữ này đều là chữ in, chắc chắn là được in ra bằng máy chứ không thể nào là chữ viết tay của con người.
Cho nên nói...
Đã có ai đó bước vào căn phòng này, đánh tráo cuốn sách à?
...
Chu Ngôn cân nhắc một hồi, sau đó đứng lên đi tới song sắt, bắt đầu gõ vào hàng rào.
Hắn vừa gõ vừa hét.
“Có ai không, cai ngục, qua đây đi cai ngục!”
Ngay sau đó, gã cai ngục chạy tới kèm theo lời chửi bới.
“Cái quái gì vậy(wtf)? Đừng có gõ nữa!”
Chu Ngôn cũng không giải thích nhiều, hỏi thẳng: “Vừa rồi có người nào vào phòng của ta không?”
Cai ngục không rõ Chu Ngôn gặp cớ sự gì, nên nghi ngờ nhìn hắn: “Nghĩ gì vậy? Ai sẽ đi vào phòng giam của ngươi?”
“Không ai vào ư?” Chu Ngôn tỏ vẻ không tin.
Tính tình của cai ngục hình như cũng không tốt lắm, trực tiếp rút ra cây gậy cảnh sát và bắt đầu thị uy.
“Đừng có mà nói nhảm nữa! Ta đã nói là không có ai vào đây rồi! Ngươi cho ta yên tĩnh một chút! Nếu mà còn ồn ào nữa, thì đừng nghĩ đến việc ăn được một miếng cơm vào ngày mai!”
Nói xong, gã cai ngục bỏ đi một mạch.
Chu Ngôn đứng trước song sắt, vẫn còn đang duy trì biểu cảm ngơ ngác vừa rồi, một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Hắn ngồi lại xuống giường.
Hiện tại, Chu Ngôn đang rất rối rắm. Thật ra, chuyện đơn giản chỉ là có thêm vài dòng chữ trong quyển sách này thôi mà. Hắn chỉ cần giả vờ như không thấy, thế là mọi chuyện yên bình trở lại.
Nhưng mà vấn đề này có chút...
Chu Ngôn không biết nên dùng từ gì để diễn tả, nếu như phải tìm một câu để diễn tả thì đó là... Quá mức quỷ dị rồi.
Tên cai ngục vừa rồi chắc chắn không có lý do gì để nói dối chính mình. Ông ta bảo không có ai vào, thì chắc là không có ai vào đây thật.
Với lại chẳng ai có sở thích quái gở như vậy cả, lẻn vào phòng giam chỉ để đổi sách?
Ngay cả khi có người có sở thích như thế, lén lút vào đây để đổi sách, thì mục đích của người này chắc là để hù dọa hắn chứ?
Mà nếu là để hù dọa hắn, vậy thì tại sao trên sách lại đi in mấy dòng chữ vô nghĩa như thế? Chẳng phải viết vô mấy câu hăm dọa thì càng có hiệu quả hơn à?
Chẳng hạn như: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi! Ta đang chờ ngươi ở dưới địa ngục này đây!!!"
Chu Ngôn cố gắng suy đoán, nhưng càng đoán càng cảm thấy buồn cười.
Vì vậy, hắn lại đưa mắt nhìn vào những dòng chữ trên cuốn sách một lần nữa, muốn tìm ra điều gì đó từ những nội dung vô nghĩa này.
[Máu Chó Tươi Sáng: Ngọa tào (FUCK)! Thật không ngờ tới, không kịp chuẩn bị!]
Máu Chó Tươi Sáng? Đây là tên thật sao? Ngay cả khi đó thật sự là tên, thì nó phải là một biệt danh. Vậy, tại sao cái tên này lại nổi giận mà chửi "ngọa tào (FUCK)" như vậy, nó bị cái gì hù dọa à?
[Hãy Cẩn Thận Trong Vòng 3 Ngày Và Hai Giấc Ngủ: La bàn thật trâu bò nha.]
3 ngày và hai giấc ngủ? Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là ai đó đang làm việc ca đêm sao? Nhưng tại sao phải cẩn thận ca đêm? Ngoài ra, la bàn là cái gì? Là kim chỉ nam của ngành hàng hải ư? Hay là một người họ La tên Bàn?
[Tiểu Linh Lung Của Tạc Thiên bang: ('▿')]
Chu Ngôn lại nhìn biểu tượng cảm xúc được tạo thành từ các biểu tượng kia ...
“Cắt ~ Đây là icon dễ thương à?”
Hắn cứ đọc dần dà như thế.
Đột nhiên, ánh mắt của Chu Ngôn bị một hàng chữ thu hút.
[█████: Chú ý! ! ! Tên của ta chính là lời nhắc nhở sáng tỏ nhất về tình hình hiện tại của ngươi!!! Ngươi có giỏi thì cứ bôi đen tên của ta đi! Dù sao, tên của ta cũng đã từng xuất hiện trước đó rồi!]
Chu Ngôn nhìn xem dòng chữ này, đột nhiên giật mình một cách vô thức. Bởi vì dòng chữ này cuối cùng dường như có một số ý nghĩa nào đó....
Nội dung dòng chữ này bảo rằng, tên của nó là gợi ý lớn nhất.
Rõ ràng, "tên" sẽ nằm ở trước dấu hai chấm.
Thế nhưng là... cái gọi là "tên" thật sự đã bị tô đen.
Mặc dù dòng chữ này đang mách lẻo cho hắn một cách quang minh chính đại rằng: [...Ngươi có giỏi thì bôi đen tên của ta đi! Dù sao, tên của ta đã xuất hiện trước đó rồi!], nhưng hiện tại thì tên của nó đã bị bôi đen sẵn cơ mà, ai mà biết được trước đó nó tên là gì?
Chậc chậc, xem ra dòng chữ này vẫn là không cho ra manh mối nào cả?
Nhưng mà dòng chữ này lại đang thể hiện một thông điệp rất rõ ràng.
Đó là... người viết đoạn văn này, dường như đang cố gắng cho mình một gợi ý nào đó.
Đáng tiếc, hiện tại Chu Ngôn vẫn không biết lời gợi ý này là gì?
Nhưng dù là gì đi nữa, Chu Ngôn cũng chưa hết hy vọng. Hắn nhìn chằm chằm đoạn văn này, cố gắng tìm tòi được một chút manh mối ẩn giấu.
Hắn bắt đầu đọc tiếp.
Một lúc sau, hắn lại nhìn thấy một dòng chữ khác.
[Dưa Giả: Ngươi █████ người! █ ███ ! Nếu ngươi thức thời thì hãy làm theo lời ta nói! Nhanh chóng dùng lưỡi để liếm thử khuỷu tay của ngươi đi!]
Dòng chữ này giống với một số câu trước vì có một phần văn bản bị bôi đen, nhưng nửa câu sau thì vẫn còn nguyên vẹn.
Thoạt nhìn, câu nói này là đang nói với người đang đọc cuốn sách này, cũng chính là Chu Ngôn bây giờ.
“Liếm khuỷu tay ư?”
Chu Ngôn hơi có chút do dự.
Thật ra ... Ngay cả chính bản thân Chu Ngôn cũng không muốn thừa nhận rằng, lúc này trong đầu của hắn đang có một ý nghĩ rất hoang đường.
"Cái gì đây, ai lại in những từ ngớ ngẩn như vậy vào cuốn sách, cái gì mà 'Nếu như thức thời...' với giọng điệu ngang ngược như vậy sao!"
Chu Ngôn lầm bầm, nhưng âm lượng tiếng lầm bầm lại tăng dần, tựa như đang nói cho bản thân mình tự nghe vậy.
“Có mấy thằng ngu mới làm như vậy nha! Huống chi, người bình thường không thể nào có thể dùng đầu lưỡi mà liếm đến khuỷu tay của mình được..."
"Emmmm....."
"Nếu trong cuốn đã nói như vậy, liệu nó có..."
Hắn nhìn về phía cánh tay mình, rơi vào trầm tư