Trong vài phút tiếp theo, cậu bé kể lại kinh nghiệm của mình.
Sự tình là cái dạng này......
Hôm trước, cha mẹ cậu bé đi công tác không ở nhà, cho nên cậu bé hẹn vài người bạn nhỏ đến nhà chơi.
Mà bọn họ chơi, là một trò chơi gọi là 【 trộm bảo tàng 】.
Các quy tắc cụ thể là:
Một người đóng vai 'ác long'.
Cái ác long này muốn làm, chính là bảo vệ bảo tàng.
Kho báu này... Ngươi tùy tiện tìm một thứ là được, lúc ấy, bọn họ dùng để làm bảo tàng, là một cái chén nước.
Mà trừ Ác Long ra, tất cả mọi người đều phải sắm vai dũng sĩ.
Nhiệm vụ của một dũng sĩ, như tên gọi của nó, là giành lấy kho báu.
Nhưng bởi vì ác long quá lợi hại, các dũng sĩ tuyệt đối đánh không lại, cho nên cũng chỉ có thể trộm.
Cách chiến thắng là...
Ác long bắt được tất cả dũng sĩ, vậy ác long sẽ thắng.
Và nếu bất kỳ chiến binh nào lấy được kho báu, thì chiến binh sẽ thắng.
Trên đây, chính là quy tắc của trò chơi này.
Như vậy có thể có người sẽ có chút khinh thường, cho rằng trò chơi này cũng quá đơn giản đi, ác long tất thắng a.
Bởi vì chỉ cần đóng vai ác long người liền ngồi xổm trên 'Bảo tàng', không nhúc nhích, vậy khẳng định ai cũng không có biện pháp trộm được bảo tàng a....
A, nghĩ như vậy, ngươi liền quá coi thường chỉ số thông minh của bọn nhỏ.
Trò chơi này, là có thời gian hạn chế, dưới tình huống bình thường, là một giờ, trên dưới căn cứ số lượng người chơi điều chỉnh, chỉ cần trong vòng một giờ, ác long không có bắt được tất cả dũng giả, ác long kia sẽ bị chết đói.
Cho nên, người sắm vai ác long là không có khả năng vẫn ngồi canh giữ bảo tàng, nó phải đi ra ngoài tìm người.
Như vậy đến đây, lại sẽ có người nghi ngờ, vậy chỉ cần không để cho ác long bắt được thì tốt rồi, tìm một người chạy nhanh, vẫn trượt ác long chạy khắp nơi, những người còn lại liền đi trộm bảo tàng không phải tốt rồi sao.
Chậc, đã nói rồi, các ngươi nghĩ quá đơn giản sao.
Ác long bắt người, không nhất định phải chạm vào đối phương...... Bởi vì trong quy tắc, ác long sẽ phun lửa, nó có thể phun chết dũng giả từ xa.
Thao tác cụ thể là...... Người đóng vai ác long chỉ cần nhìn thấy những đứa trẻ khác, bất luận bao xa, chỉ cần chỉ vào nó hô to tên, là được.
Nói đơn giản một chút, chính là dũng giả không thể để cho ác long nhìn thấy......
Cho nên, trò chơi này vẫn là rất khó, nếu như một người trưởng thành vừa mới tham gia trò chơi này, không có kinh nghiệm, vậy phỏng chừng ngay cả tiểu hài tử cũng chơi không lại.
Nói đến đây, Chu Ngôn ngắt lời cậu bé.
"Được rồi được rồi, giải thích quy tắc trò chơi đến đây trước đi. Người bạn biết ẩn thân, biết xuyên tường kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra a?"
"Đừng nóng vội, em đây liền nói." Tiểu nam hài nói: "Cái tên biết xuyên tường kia, gọi Tiểu Phu ( Suneo), là lớp bên cạnh, em lúc trước chỉ là biết có người như vậy, cũng không có tiếp xúc quá nhiều với bạn đó."
"Vậy sao em lại mời bạn đó đến nhà em chơi?"
"Bởi vì là Tĩnh Hương (Shizuka) dẫn bạn đi cùng, em lại ngại cự tuyệt." Cậu bé nói.
Chu Ngôn đột nhiên chú ý tới cái gì: "Ngươi nói, ngươi có một bằng hữu tên Tĩnh Hương (Shizuka)?"
"Đúng vậy." Cậu bé sửng sốt: "Sao vậy?"
"Còn có một người bạn không quen lắm, tên là Tiểu Phu (Suneo)?"
"Em đã nói rồi, nó không phải là bạn!" Cậu bé giải thích.
"Vậy..." Chu Ngôn sắc mặt có chút không đúng, hắn chần chờ một chút: "Vậy em sẽ không gọi là Đại Hùng (Nobita) chứ?"
Cậu bé cả kinh: "Sao... sao có thể, anh biết em à?"
"A...... Ha ha......" Khóe mắt Chu Ngôn giật giật: "Không sao, em nói tiếp đi."
Hắn ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng trong lòng cũng đã ồn ào lên...... Cái gì a, người trên thế giới này, đặt tên sao lại tùy ý như vậy a.
Được rồi, đó không phải là vấn đề.
Đại Hùng (Nobita) tiếp tục nói.
"Ngày hôm qua, chơi 'Trộm bảo tàng' tổng cộng có bốn người, em, Tĩnh Hương (Shizuka), Tiểu Phu (Suneo), Kỷ An (Chaien).
Khi rút thăm, em đã rút trúng Ác Long.
Mà sào huyệt của Ác Long, chính là ga ra của nhà em.
Dựa theo quy tắc, em muốn bịt mắt, bịt kín lỗ tai, đếm hai trăm cái đếm, mới có thể bắt đầu đi bắt người, em làm theo.
Sau khi đếm xong, em bước ra khỏi garage.
Kế hoạch của em là thế này, em trước tiên tìm một chỗ trốn đi, làm bộ như em đi ra ngoài tìm người, chờ có người cho rằng em đi xa, sẽ tới trộm bảo tàng, sau đó em lẻn ra, bắt được một tên trước rồi nói sau.
Em nhìn chằm chằm vào cửa garage.
Em đợi khoảng 10 phút.
Nhưng không ai mắc câu......
Sau đó......"
Nói đến đây, ánh mắt Đại Hùng (Nobita) tựa hồ là thay đổi, giống như nó nhớ lại hình ảnh kinh khủng gì đó.
"Sau đó... Em thế nhưng liền nhìn thấy, Tiểu Phu (Suneo) hắn từ trong gara đi ra, trong tay của hắn, cầm bảo tàng...
Em...... Em thua rồi!"
"A....?" Chu Ngôn lại một lần nữa ngắt lời đối phương: "Chờ một chút, anh nghe có chút hồ đồ rồi.
Ý anh là, em đếm hết trong gara, bước ra, trốn ở một bên nhìn chằm chằm vào cửa gara, đúng không?"
"Đúng vậy." Đại Hùng (Nobita) gật đầu nói.
"Chắc chắn không có ai trong gara khi em bước ra?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy lúc em ở bên ngoài nhìn chằm chằm gara, cũng không có ai đi vào?" Chu Ngôn lại hỏi.
"Đúng vậy, bởi vì Tĩnh Hương (Shizuka) cũng đang chơi, em rất muốn thắng, không hề buông lỏng chút nào."
"Sau đó... dưới tình huống như vậy, em liền nhìn thấy người bạn gọi là Tiểu Phu (Suneo) kia lấy được kho báu, từ trong gara đi ra?"
"Đúng vậy." Đại Hùng (Nobita) cũng cau mày nói: "Đêm đó, em cả đêm đều không ngủ, em thủy chung đều nghĩ không ra, nó làm sao làm được. Cuối cùng, em chỉ có thể nghĩ đến hai điểm, một, bạn đó sẽ ẩn thân, ngay trước mặt em, đi vào ga ra, cầm bảo tàng đến tay.
Thứ hai, bạn đó sẽ đi xuyên tường và có thể chui qua các bức tường khác trong gara.
Nếu không... Bạn làm sao bất luận như thế nào cũng không làm được."
Nói đến đây, Chu Ngôn cũng nhíu mày.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Lâm Khê, phát hiện đối phương tựa hồ cũng lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau......
Lâm Khê đứng lên.
"Tiểu bằng hữu, ngươi có thể dẫn hai chúng ta đến nhà ngươi xem một chút không?"
"Tất nhiên là được ạ!" Đại Hùng (Nobita) nói.