Khi nói những lời này, ánh mắt của bác sĩ vẫn không có từ trên người Chu Ngôn dời qua.
Không có cha không có mẹ không có vợ, loại lời nói này rất dễ dàng kích động người khác. Đừng nói là một người mắc bệnh tâm thần, cho dù là một con chó độc thân thì nói không chừng nó còn sẽ điên cuồng xông lên cắn người.
Nhưng mà Chu Ngôn giống như là không bị điều này kích động, cái này ít nhất chứng minh rằng, giờ này khắc này, trạng thái tinh thần của hắn ta được coi như là ổn định.
. . .
"Cho nên nói, ta là một người bị bệnh tâm thần rồi?" Chu Ngôn hỏi.
"Nói chính xác hơn là một người bị bệnh tâm thần phân liệt." Bác sĩ đáp: "Nhân cách nguyên bản của ngươi tưởng tượng ra một nhân cách ảo, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nhân cách ảo bắt đầu có xu hướng vượt lên trên nhân cách nguyên bản ."
Chu Ngôn nghe xong, trong lòng thấp thỏm: "Nghe lời này của ngươi, sau khi tỉnh lại vào một ngày nào đó, 'Chu Ngôn' rất có thể sẽ biến mất và hoàn toàn bị cái tên 【 Phì Qua 】 này cho thay thế?"
"Chính là ý này." Bác sĩ khẳng định: "Thật ra thoải mái mà nói thì, mấy tháng ngươi ở đây, ngươi cũng đã không biết rõ bản thân mình là ai rồi. . . Nhưng mà. . ." Nói đến đây, bác sĩ lại đánh giá Chu Ngôn một lần nữa."Nhưng mà xem trạng thái của ngươi bây giờ, có vẻ như là bệnh tình của ngươi đã được hoá giải không ít."
Chu Ngôn nhẹ gật đầu, xem ra trước khi sống lại, Chu Ngôn của thế giới này hẳn là đang bị bệnh tâm thần, mình xuyên qua và tiện thể trị luôn bệnh tâm thần vốn có.
Đúng lúc này. . .
Bác sĩ đột nhiên nhớ ra cái gì, ông ta vội vàng đứng lên, đi đến trước tủ sách tìm kiếm, một lát sau, ông ta cầm một xấp giấy ra, sau đó quay người ngồi lại trên ghế.
"Ta thử hỏi một vài vấn đề, ngươi thử trả lời một chút."
"Đây có phải là cuốn sách trắc nghiệm xem người bệnh có phải bị bệnh tâm thần hay không?" Chu Ngôn hỏi.
"Đúng vậy, đây là Mmpi Minh Ni Tô Đạt Đa Hạng Nhân Cách Trắc Nghiệm, bởi vì đã có trường hợp người bị bệnh tâm thần phân liệt đột nhiên có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, vì thế ta cảm thấy phải hỏi ngươi thêm một lần nữa."
"Một lần nữa? Trước đây ta đã làm cái này?"
"Đương nhiên, trong mấy tháng nằm viện ngươi đã làm ba lần."
"Kết quả của ta như thế nào?"
"Một lần so với một lần kém, lần cuối cùng của ngươi đã có thể bị định nghĩa thành 【 Trọng Độ Tinh Thần Phân Liệt 】 rồi. . ." Bác sĩ nói thấm thía, đồng thời còn không quên dùng ánh mắt hoài nghi và thận trọng liếc nhìn Chu Ngôn lần nữa.
Chu Ngôn thở dài một tiếng, bảo rằng đừng có nói nữa, bắt đầu hỏi đi.
.........
《 Minh Ni Tô Đạt Đa Hạng Nhân Cách Trắc Nghiệm 》, cuốn sách này đã được coi là một trong những cuốn sách uy tín nhất trong việc tra hỏi về bệnh tâm thần rồi. Chứng trầm cảm và lo lắng, tâm thần phân liệt, rối loạn lo âu, cuồng loạn, ảo tưởng, rối loạn nhân cách vân... vân, hầu như đều có phương pháp khảo sát tương ứng, hơn nữa nó sẽ đặt câu hỏi một cách rất khó hiểu để trắc nghiệm mà không phải là những vần đề cực kì rõ ràng.
Giống như những câu hỏi " Ngươi đã từng hành hạ đến chết một con mèo trong trí tưởng tượng của mình chưa?" Như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện, ngược lại thì, nó sẽ hỏi một chút câu hỏi mà ngươi căn bản không hề biết được.
Ví dụ:
【 Tay chân của ngươi thường xuyên cảm thấy rất ấm áp? 】
【3, 10, 15, 22, trong bốn số này, ngươi thích số nào? 】?
Những câu hỏi này chiếm một khoảng không gian rất lớn trong bảng câu hỏi, vì vậy người trả lời rất khó che giấu ý tưởng chân thật của mình.
.........
Từng phút từng giây trôi qua, ngoài cửa sổ ánh mặt trời dần dần hạ xuống, khi Chu Ngôn trả lời xong một câu hỏi cuối cùng thì trời cũng đã gần tối.
Bác sĩ sửa sang lại những câu trả lời đã có trên tay, bắt đầu tính toán điểm.
Hồi lâu sau, bác sĩ mới thở dài một hơi.
"Như thế nào đây?" Chu Ngôn hỏi thăm kết quả.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ngôn còn bị trói vào trên ghế kia.
"Từ các câu hỏi và câu trả lời của ngươi đến xem thì, ừ ——— ngươi đã không hề phù hợp với chuẩn đoán 'bệnh tâm thần phân liệt' nữa rồi." Ông ấy nói.
Trái tim đang đập loạn của Chu Ngôn cuối cùng có thể bình tĩnh được một chút.
"Vậy có phải là đã nói rõ, hiện tại ta đã không phải là bệnh nhân tâm thần rồi, có thể được xuất viện rồi?"
Bác sĩ hơi do dự một chút: "Không sai, nhưng là dựa theo quá trình bình thường thì ngươi còn cần trắc nghiệm 3 lần nữa và phải bị quan sát hơn hai tháng, trong khoảng thời gian này, nếu như không có bất kỳ dấu hiệu tái phát nào thì ngươi mới có thể được ra viện."
"Ít nhất là còn hai tháng?"
"Đúng vậy, đây đã là quy định." Bác sĩ nói như thế, nhưng mà ngay sau đó, lời nói của ông ấy chuyển đổi: "Nhưng mà tình huống của ngươi thuộc về tình huống đặc biệt."
Ông ta giơ bảng câu hỏi trong tay lên: "Chỉ cần phần này câu hỏi kết hợp với câu trả lời của ngươi, chứng minh tinh thần của ngươi bây giờ không có vấn đề, vậy thì ngươi có thể xuất viện vào ngày mai rồil."
Chu Ngôn sững sờ, không nghĩ tới hạnh phúc đến nhanh như thế.
"Ngươi nói thật không?"
"Đương nhiên rồi, không có lý do gì để ta lừa ngươi cả." Bác sĩ đáp lại.
"Thật sự. . . cảm ơn ngươi rất nhiều!" Chu Ngôn có chút vui mừng nói: "Nhưng mà. . . ngươi nói tình huống của ta thuộc về trường hợp đặc biệt là sao?"
"Cái này à." Bác sĩ suy nghĩ một lát."Bởi vì chỉ cần chứng minh phạm nhân không bị bệnh tâm thần, thì đã có thể chấp hành tử hình theo như bình thường rồi a."
. . .
. . .
Ngày hôm sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa bệnh viện tâm thần, có hai vị sĩ quan cảnh sát đang áp giải Chu Ngôn vào trong xe. Trong cả quá trình này, trên đầu của Chu Ngôn đều đang bị một cái khăn màu đen trùm đầu, cả tay và chân đều bị trói bằng xiềng xích.
Giống như đã nói hôm qua, Chu Ngôn xuất viện rồi, nhưng mà chân trước vừa bước ra viện, chân sau sẽ bước vào nhà tù mà thôi.
Ngồi ở trong chiếc xe tù, trong lòng Chu Ngôn đã không thể giữ được bình tĩnh.
Hắn suy nghĩ, chính mình sống lại giống như là một trò đùa, sống lại và trở thành phạm nhân bị tử hình.
Vốn dĩ là bị xe đụng chết, bây giờ lại muốn bị súng bắn chết, điều này có khác gì là đang tra tấn thi thể, còn không bằng chết đi cho thoải mái.
Ngày hôm qua Chu Ngôn làm xong 《 Minh Ni Tô Đạt Đa Hạng Nhân Cách Trắc Nghiệm 》 không lâu sau đó, hai vị sĩ quan cảnh sát ngoài cửa cũng là được cho vào. Chu Ngôn tất nhiên là muốn dùng hết tất cả sức lực để giải thích, tiếc là không làm nên trò trống gì bởi vì không ai thèm để ý hắn, thậm chí sau cùng, hắn liền 'Ta vừa mới sống lại a! Ta còn không biết tình huống a!' lời nói này cũng đã nói ra hết rồi, nhưng mà vẫn không làm nên chuyện gì.
Chuyện duy nhất có thể làm cho Chu Ngôn vui vẻ một chút là, trong khi bác sĩ và cảnh sát nói chuyện với nhau, hắn đại khái là rõ ràng một chút chân tướng của việc này. Như vậy thì ít nhất mình cũng có thể biết rõ tại sao mình phải chết.
Chuyện đại khái là như thế này. . .
Mình là một cái tội phạm giết người, nguyên bản là đã phán định tử hình, thế nhưng là ngay tại bốn tháng trước bản thân đột nhiên bị bệnh tâm thần.
Pháp luật của thế giới này với thế giới của Chu Ngôn trước kia cũng không khác nhau lắm, xử bắn một người bệnh tâm thần là một chuyện đặc biệt phiền phức.
Tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng Chu Ngôn là đang giả bộ bị bệnh để mà khỏi bị trừng phạt, nhưng mà cũng không có cách nào khác, giấy chứng nhận bị bệnh cũng có luôn rồi.
Rơi vào đường cùng, bên cảnh sát chỉ có thể chuyển Chu Ngôn vào bệnh viện tâm thần rồi.
Mấy ngày tiếp theo , chứng bệnh của Chu Ngôn thật đúng là càng ngày càng nặng, nếu như cứ tiếp diễn như thế này, hắn đoán chừng là có thể trốn luôn ở trong bệnh viện cả đời.
Tuyệt đối không hề nghĩ tới, hôm qua Chu Ngôn đột nhiên tìm thấy được sự thiện lương ở trong lòng, không giả bộ nữa.
Về phần nguyên nhân nha. . . Là tìm thấy lương tâm cũng tốt, giả bộ không nổi nữa cũng được. Không ai sẽ để ý.
Tóm lại bây giờ hắn không có thân phận là bệnh nhân tâm thần bảo vệ nữa, án phạt kia cũng liền có thể thi hành đúng hạn.