Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ...

Thủy tinh được xử lý đặc biệt, có thể giữ cho ánh mặt trời tươi sáng, nhưng lại không đến mức chói mắt như vậy..

Chu Ngôn chậm rãi mở mắt, bây giờ là bảy giờ hai mươi lăm phút sáng, thời gian tỉnh lại giống như lúc ngồi tù, thoạt nhìn, chiếc giường trở nên thoải mái cũng không thay đổi đồng hồ sinh học của Chu Ngôn.

A, đúng rồi, đây xem như là hắn ở trên thế giới này, lần đầu tiên đứng đắn ngủ một giấc.

Chu Ngôn duỗi lưng một cái, liền đứng lên, lại đi tới toilet tùy tiện rửa mặt.

Ngay trong quá trình rửa mặt, hắn nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng rắc..rắc.., vừa nghe chính là thanh âm của Lý Hoán đang mở cửa khóa.

Nhưng mà chờ sau khi khóa mở ra, Lý Hoán cũng không có trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà là gõ cửa nhỏ tiếng.

Không thể không nói, nha đầu này coi như rất lễ phép. À...... Điều kiện tiên quyết là không so đo việc nha đầu kia nhốt mình ở trong phòng suốt một đêm......

Nghe tiếng gõ cửa, Chu Ngôn lau nước đọng trên mặt, trực tiếp đi tới mở cửa.

Quả nhiên, Lý Hoán đứng ở ngoài cửa, giống như ngày hôm qua, nàng vẫn đeo kính mắt hơi dày, quần áo mặc dù đã thay đổi, nhưng vẫn là kiểu dáng cực kỳ bình thường.

"Ngươi tỉnh rồi." Cô nói.

"Đúng vậy." Chu Ngôn đáp.

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi." Nói xong, cô xoay người muốn đi.

"Ai, chờ một chút......" Chu Ngôn vội vàng gọi đối phương lại: "Sáng sớm thế này, gấp cái gì chứ."

"Đương nhiên phải sốt ruột, lão nhân gia kia tối hôm qua khẳng định cả đêm đều không ngủ, trước khi nhìn thấy ngươi mỗi một giây, với nàng mà nói đều là sự dày vò." Lý Hoán nói xong, trực tiếp lôi Chu Ngôn ra khỏi phòng.

"Này, sao ngươi lại quan tâm đến lão thái thái kia như vậy, không phải chỉ là một người qua đường sao?"Chu Ngôn bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa ngươi thiện lương như vậy, sao lại không quan tâm ta một chút? Ta còn chưa ăn điểm tâm đây này."

"Ngươi và lão nhân gia kia không giống nhau, còn điểm tâm nha... Trên đường ăn..."

......

Cũng không biết cô gái Lý Hoán này tâm địa là mềm hay là cứng, dù sao thì cô rất là quan tâm lão nhân, nhưng lại không thèm khách khí với Chu Ngôn dù chỉ là một chút.

Trên xe taxi, Chu Ngôn và Lý Hoán giống như là ngày hôm qua, đều ngồi ở ghế sau xe taxi.

Phỏng chừng nha đầu kia cũng không biết lái xe, dù sao nàng xuất hành vẫn luôn gọi taxi.

Lúc này, Chu Ngôn một tay cầm bánh bao vừa tiện tay mua bên đường, tay kia cầm 《 sổ tay thám tử 》.

Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng có tiền ủy thác, hắn cũng không muốn làm hỏng chuyện này.

Về phần trong sổ tay, một đêm này, lại xuất hiện không ít dòng chữ

Đầu tiên, chính là ba chữ hôm qua mình viết xuống.

Khoan hãy nói, ở phía sau ba chữ này, dĩ nhiên thật sự liền xuất hiện mấy cái nhắn lại!

[ Lại Một Câu Chuyện Khác: Chào vịt ]

[ Lealy: Mọi người cái gì! Gọi ba ba!]

"Ặc..." Chu Ngôn nhìn tin nhắn này của Lealy, trong lòng thầm mắng, tự hỏi quyển sách này có cơ chế che đậy hay không?

Bất quá mặc dù có da người, nhưng là Chu Ngôn vẫn là rất phấn chấn, bởi vì hắn phát hiện, chính mình vậy mà có thể sử dụng quyển sách này, đối thoại với nhóm thám tử lừng danh kia!

Tuy rằng không biết những thám tử nổi tiếng này ở đâu, nhưng Chu Ngôn phỏng chừng, trong tay những thám tử nổi tiếng này, có phải cũng đều có một quyển <<Sổ tay đào tạo thám tử>>như vậy hay không.

Mà người nắm giữ quyển sổ tay này, hẳn là có thể nhìn thấy những chuyện mà người nắm giữ khác đã trải qua, hơn nữa còn để lại lời nhắn trên đó, giúp đỡ lẫn nhau!

Về phần tại sao chỉ có bọn họ mới có thể nhìn thấy vụ án mình đã trải qua, nhưng mình lại không có cách nào nhìn thấy vụ án của bọn họ......

Phỏng chừng là do đẳng cấp của mình còn chưa đủ đi.

Loại đồ vật thần kỳ này, khẳng định không thể tùy tiện người nào cũng ở phía trên nhắn lại đúng không, vạn nhất là một tên đầu óc thiếu căn gân, ngay ở phía trên nói hươu nói vượn, đây chẳng phải là một viên cứt chuột hỏng một nồi canh.

Vừa nghĩ như vậy, tựa hồ thật sự đã nói thông suốt.

Chu Ngôn gật gật đầu, cảm thấy mình hẳn là suy đoán ra quyển sách này nguyên lý vận hành!!

Nhưng mà cuối cùng có phải như vậy hay không, hắn bây giờ còn nói không chính xác, chỉ có thể về sau chậm rãi nghiệm chứng.

Hiện tại việc cấp bách, là giúp đỡ vị lão nhân kia lấy lại tiền.

Vì thế, Chu Ngôn lại chuyển dời lực chú ý đến tin tức liên quan đến vụ án lừa đảo.

Mà lần này lật xuống......

[ Linh Lăng Linh Linh: Xin chào, kẻ lừa đảo là một người tên là lão Vương, một người tên là lão Triệu, mười hai giờ trưa mai, lão Triệu sẽ ở quán cà phê đường số 9 tiến hành giao dịch thẻ điện thoại, bọn họ sống ở khu chung cư ngoại ô thành phố, lão Vương thích đánh bạc ]

[ Kia Lại Là Một Cái Khác Câu Chuyện: Kẻ lừa đảo là một đôi cộng sự, lão Vương và lão Triệu, sống ở ngoại ô thành phố, trong đó lão Vương nghiện cờ bạc, thẻ ngân hàng hai người dùng để gây án là mua được từ trong tay một người "giọng nói nghe giống thận hư" ]

[ Một Cái Vô Danh Tạp Ngư: Điện thoại di động trong hộp giày ]

Chu Ngôn nhìn những dòng chữ này, cả người đều kinh ngạc.

"Trời ạ...... Đám người này lợi hại như vậy, ngay cả loại tin tức này cũng có thể đào ra?!"

Trong lòng hắn la hét.

Lý Hoán ngồi một bên hồ nghi nhìn Chu Ngôn.

"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

"A, không có việc gì." Chu Ngôn vội vàng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Xe taxi tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, đã đến một cửa hàng đã hẹn trước.

Vào phòng, tốp năm tốp ba người đều đang ăn điểm tâm, người cũng không nhiều, rất dễ dàng có thể nhìn thấy lão nhân lẻ loi, ngồi ở một cái bàn trong góc.

Trong cửa hàng tràn ngập mùi sữa đậu nành thơm ngọt, nhưng trên bàn trước mặt bà lão, cái gì cũng không có.

Như là người ở tuổi cô, nhất định là một ngày ba bữa ăn đúng giờ, nếu không thân thể sẽ rất không thoải mái.

Nhưng...... Có thể là bởi vì thật sự là không có tâm tư đi ăn cơm, cũng có thể, là nàng thật sự là không có tiền, dù sao nàng chỉ là ngồi hơi cong, thật giống như là một cái vừa mới hiểu chuyện hài tử đồng dạng, tràn ngập cảnh giác với thế giới chung quanh.

"A di... " Lý Hoán nhìn thấy lão nhân, lập tức đi tới.

Lão nhân vội vàng ngẩng đầu, trong nháy mắt này, Chu Ngôn nhìn thấy rất rõ ràng, lão nhân kia sau khi nhìn thấy mình, tro bụi trong hai mắt chợt tản đi rất nhiều, giống như là cuối cùng cũng có ánh sáng chiếu vào.

Trong mắt bà lão này... Chính mình đã biến thành một loại hi vọng nào đó......

Loại cảm giác này khiến Chu Ngôn không khỏi giật mình.

Mà một giây sau, Lý Hoán liền lôi kéo Chu Ngôn ngồi xuống bàn đối diện lão nhân.

"Đợi lâu." Lý Hoán áy náy nói.

"Không không không, không lâu, không lâu." Bà lão cuống quít xua tay.

"Ngài còn chưa ăn cơm sao." Lý Hoán nói.

Lão nhân tiếp tục khoát tay, nói mình không đói chút nào.

Nhưng Lý Hoán nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của bà lão: "Yên tâm đi, Chu Ngôn là thám tử lừng danh, hắn nhất định có thể giúp bà lấy lại tiền, ăn chút gì trước đi."

Lão nhân vừa nghe, tựa hồ là theo bản năng nhìn về phía Chu Ngôn......

Một đôi ánh mắt tràn ngập chờ mong và hi vọng giao nhau với ánh mắt Chu Ngôn...

"Đúng vậy, ta là một thám tử lừng danh, hơn nữa hiện tại ta đã tra được tin tức của những kẻ lừa đảo kia, cho nên... yên tâm đi."

Bánh bao nóng hổi được bưng lên, hơi nước làm cho bàn tay lạnh lẽo của bà lão ấm áp hơn một chút.

Chu Ngôn phát hiện, chính mình một câu nói, tựa hồ có thể cho lão nhân lòng tin vô tận bình thường.

Cô ấy gật đầu...... Bàn tay đầy nếp nhăn cầm lên một cái bánh bao, cũng không để ý nóng bỏng, liền đưa đến trong miệng.

"Cám ơn...... Thật sự là cám ơn a......"

Lượng từ vựng của cô có chút thiếu thốn, chỉ là lặp đi lặp lại lời nói cám ơn, đồng thời hơi có vẻ cố gắng ăn bánh bao...... Đáy mắt đã nổi lên lệ quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK