Mục lục
Sổ Tay Đào Tạo Thám Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe chở tù cứ lái về phía trước mà không biết rõ phương hướng.

Bên trong xe, chu ngôn dần dần trở lại trạng thái mơ hồ.

Trước khi đi, bác sĩ lại cho hắn một liều thuốc an thần, dù sao cũng là bệnh viện tâm thần, cái đồ này còn rất nhiều. Các vị cảnh sát cũng được an nhàn thoải mái.

Trong lúc mê man, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đợi đến lúc Chu Ngôn mở mắt ra lần nữa thì lại phát hiện mình đã bị nhốt vào trong một phòng giam rồi.

Chu Ngôn lung lay đầu, đứng dậy có chút khó khăn, nhìn xung quanh bốn phía.

Nhà tù này so với hắn tưởng tượng còn muốn tốt hơn không ít, tuy nhiên không gian khá nhỏ, nhưng mà so với những nhà tù trong phim có thể so với nhà vệ sinh kia còn sạch sẽ hơn nhiều.

Lúc này trước mặt Chu Ngôn, là hàng rào bằng sắt chỉ có ở nhà tù, nó có màu xanh đen, hắn chỉ cần chạm vào thì cũng đã có thể cảm giác được trình độ rắn chắc của nó, cho dù là 'Đưa cho ngươi cưa điện ngươi cũng cưa không nổi'.

Mà hai bên trái phải là hai mặt bức tường giống nhau như đúc, có một chút khác biệt là có một cái gương được khảm vào bên trong bức tường bên trái, dài và rộng tối đa không cao hơn 15cm và bên ngoài của nó có một miếng nhựa chắn trong suốt, chắc là dùng để tránh phát sinh trường hợp tù nhân đập bể kính làm vũ khí.

Còn ở phía sau, là một cái giường đơn cho một người ngủ, trên giường còn có một tấm đệm dày.

Ở trong góc, còn có một cái bồn cầu.

Không sai, là bồn cầu, là cái loại sẽ rút nước, cái đồ này đã được xem là đồ cao cấp trong tù rồi.

Nhưng mà càng cao cấp thì trong lòng Chu Ngôn càng bất an, bởi vì loại phòng cao cấp như thế này, tám chín phần mười là chuẩn bị cho phạm nhân bị tử hình.

'Trước khi hành hình, cho phạm nhân ăn ngon ngủ đủ' loại tập tục này ở thế giới nào cũng thông dụng cả.

Trong lúc tinh thần bất an, Chu Ngôn đã đi tới trước gương.

Trong gương chiếu ra một gương mặt điển hình của người Châu Á, không đến 30 tuổi, nếu mà so với kiếp trước thì kiếp này càng thêm sắc sảo rõ ràng.

'Sắc sảo rõ ràng' ở đây cũng không phải là một khuôn mặt anh tuấn, mà là do ăn uống không được đầy đủ và không được nhìn thấy ánh mặt trời trong một thời gian dài mới có thể biến thành ra sắc sảo như thế.

Chu Ngôn quan sát tấm gương được một hồi lâu, sau đó mới ngồi lên trên giường và bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay.

Đầu tiên, bản thân nhất định là đã chết, bởi vì một chiếc xe tải lớn như thế chạy qua người, đoán chừng là khi nhặt lại xác của hắn đều phải dùng tới cái chổi.

Nhưng mà khi hắn đang cố gắng nhớ lại mọi thứ. . .

Thì đột nhiên

Chu ngôn ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn phát hiện, hình như bản thân đã quên đi rất nhiều thứ ở kiếp trước, ví dụ như là kiếp trước bản thân làm nghề gì, đã có gia đình hay chưa, cuộc sống trải qua như thế nào, những ký ức như thế đã không biết từ lúc nào lẫn lộn thành một đoàn bột nhão rồi.

Hắn chỉ còn nhớ rõ 'tên' và 'tuổi' của bản thân mà thôi.

"Chuyện gì xảy ra? Là di chứng của việc sống lại sao?" Chu Ngôn một bên nói nhỏ, một bên thì càng cố gắng tìm cho ra càng nhiều ký ức. . . Mà kết quả thì vẫn như cũ.

"Thôi được rồi, nếu như đã sống lại thì trí nhớ kiếp trước cũng nên quên đi." Rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Vậy thì tiếp tục, nhớ lại ký ức của kiếp này.

Chu Ngôn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại một lần nữa, kết quả là. . . vẫn trống rỗng như cũ.

Thời gian. . . Thế giới quan. . . Quá khứ 20 năm. . . Hắn hoàn toàn không biết một cái gì cả, thậm chí hắn còn không biết tại sao mình lại trở thành tội phạm giết người.

"Còn có chuyện tào lao hơn thế này nữa không?"

Chu Ngôn ngồi ở trên giường, càng nghĩ càng bực bội, tên tội phạm giết người này thật sự là quá uất ức rồi.

Ngồi thêm được một chút thì hắn đứng lên và đi đến trước cái hàng rào bằng sắt, hét to.

"Có người nào không? Có ai không! Ta muốn tìm luật sư!"

Chưa tới một phút. . .

Âm thanh "tích ~ tích ~" của chiếc cửa điện tử vang lên, sau đó là một loạt tiếng bước chân từ đằng xa lại gần, một tên cai ngục chạy đến trước mặt của Chu Ngôn.

"Ồn ào cái gì? !"

Tên đó dùng gậy cảnh sát trong tay gõ vào trên hàng rào sắt thị uy.

"Ta muốn tìm luật sư!" Chu ngôn đáp lại, hắn cũng không muốn trở thành tội phạm giết người vô duyên vô cớ như thế này.

Hiện tại hắn rất muốn biết tại sao bản thân lại trở thành tội phạm giết người.

Đồng thời, hắn cũng muốn thử xem, có thể lật lại tình thế hay không, hoặc là có thể tranh thủ giảm lại hình phạt hay không, dù sao thì cũng đã được sống lại, không thể lãng phí cuộc sống này một cách vô ích như vậy nha.

Vì vậy thái độ của Chu Ngôn hết sức kiên quyết, hắn đã lên kế hoạch hết rồi, nếu như bên nhà tù không để ý gì đến mình, vậy thì mình sẽ không ăn không ngủ, đập đầu vào tường, ca hát vào lúc nửa đêm, đi ị trên sàn nhà, sau đó bôi lên khắp bức tường! Dù sao thì kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày, coi như là bị lôi ra ngoài bắn chết, vậy thì trước khi chết, thì cũng phải làm ô nhiễm tinh thần của nhân viên nhà tù này mới được.

Chu Ngôn nghĩ tới đây, tự nhiên cảm giác có một chút hăng hái.

Vị cai ngục kia cau mày, nhìn Chu Ngôn từ trên xuống dưới: "Ngươi muốn tìm luật sư?"

"Vâng!" Chu Ngôn không hề e ngại ánh mắt của cai ngục, nói!

"Được rồi."

"A?"

"Buổi sáng ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi, tranh thủ thời gian đi ngủ đi!"

"A? . . . Ặc. . . Cám ơn a."

Giám ngục kia đã vội vàng bỏ đi, chỉ để lại Chu Ngôn còn chưa kịp phản ứng.

Hắn không nghĩ tới, tìm luật sư lại dễ dàng như vậy, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh bằng cây gậy cảnh sát kia rồi, dù sao thì ở trong phim ảnh của kiếp trước đều là diễn như vậy.

Emmmm. . . Có thể là pháp luật của thế giới này tôn trọng quyền của phạm nhân a.

Chu Ngôn tìm được một lời giải thích coi như hợp lý, sau đó hắn ngồi lại trên giường và bắt đầu tưởng tượng những câu hỏi mà luật sư có thể hỏi vào ngày mai.

Nhà tù tầng này có lẽ là chỉ giam lại một người, cho nên căn phòng này rất là yên tĩnh, Chu Ngôn gần như có thể nghe được tiếng hô hấp của bản thân.

Đột nhiên. . .

"Đ-A-N-G..GG ~ "

"Ui da ——— "

Chu Ngôn bị vật gì đánh vào đầu rồi.

Hắn xoa xoa cái đầu, quay đầu lại trong vô thức, sau đó hắn liền thấy một quyển sách nằm ở trên giường.

"? ? ?" Chu Ngôn có chút buồn bực, rõ ràng là cuốn sách này đã đập vào đầu của mình lúc nãy, thế nhưng là . . . cuốn sách này lại từ đâu ra?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Đó là một cái trần nhà bình thường, ở bên trên không có chỗ nào có thể đặt sách trừ khi là dùng băng dính dán nó lên trên.

Nhưng mà bìa của cuốn sách này màu đen, trần nhà lại là màu trắng, rõ ràng là hai màu sắc tương phản nhau, Chu Ngôn cũng không phải là mù lòa, sau khi tỉnh lại hắn cũng đã nhìn lên trên đỉnh đầu, không có khả năng hắn không nhìn thấy a.

Vậy thì . . . cuốn sách này là từ trên trời rơi xuống?

Trong lúc nghi ngờ, Chu Ngôn cũng đã nhặt cuốn sách kia lên.

Thể tích của cuốn sách không lớn, có thể nhét vừa hầu hết các túi áo khoác, mặt bìa khá giống như là một loại da nào đó, sờ vào thấy có một chút cứng rắn. Chu Ngôn lật lại quyển sách ra đằng trước, ngay sau đó thì thấy tên của cuốn sách và tên của tác giả ở trên đó.

《 Sổ tay đào tạo thám tử 》

Tác giả: Phì Qua

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK