"Có thể liên hệ với ủy ban phường được không, năm nay nhà mình cũng lắp, bà nội ở cũng thoải mái hơn, tiền sưởi ấm em trả."
Lần trước tiền thưởng của Diệp Thiển Hâm được phát xuống thì trước tiên trả hết tiên đã vay của anh trai, còn lại hơn ba trăm đồng, những năm này cuộc sống của Diệp Thiển Hâm vẫn luôn được anh trai giúp đỡ, hơn nữa bây giờ cô vẫn ở nhà, đóng tiên sưởi ấm cũng không phải là nhiều.
"Không phải vấn đề đó, là nhà mình không lắp được." Lưu Trân nhíu mày: "Người ta nói là con hẻm Phúc Thuận nhà mình toàn là nhà tứ hợp viện kiểu cũ, những đường ống đó không lắp vào được."
Diệp Thiển Hâm ngẩng đầu nhìn dãy nhà gạch đỏ phía sau nhà mình, không xa lắm.
Phía sau con hẻm vốn là một bãi đất trống, những tòa nhà cao sáu tâng này là để bố trí cho các lãnh đạo đơn vị xây dựng cách đây mấy năm, vì vậy cơ sở vật chất đều tiến bộ hơn nhiều, cũng thích hợp để ở hơn.
Ngôi nhà họ đang ở là nhà cũ truyền lại, nói thế nào cũng không thể bán, hơn nữa cũng không mua được nhà tái định cư như phía sau.
"Chị dâu, chị nói xem phía sau có cho thuê nhà không." Lưu Trân nói: "Em muốn thuê một căn nhà trước, sang đó ở qua mùa đông?"
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Mùa đông bà nội vốn dễ phát bệnh, ở phía sau có lò sưởi sẽ tốt hơn nhiều, hơn nữa trước đây em về nhà vào buổi tối thấy có khá nhiều hộ không bật đèn, biết đâu còn nhà trống, phía sau cũng gân nhà mình, chuyển đồ đạc cũng tiện, cũng có thể qua lấy đồ cần thiết bất cứ lúc nào."
Ý kiến này thực ra là phù hợp nhất, mùa đông ở bên đó ấm áp, đợi đến khi sang xuân ấm lên thì về, tứ hợp viện lại mát hơn bên đó.
Lưu Trân động lòng, cô ta là bà nội trợ, một mình cô ta làm mọi việc vặt vãnh trong nhà như quần áo, ba bữa ăn, dù Diệp Thư Quốc về nhà có thể giúp đỡ nhưng bình thường cô ta vẫn làm nhiều nhất, đặc biệt là vào mùa đông, cô ta còn phải giặt quần áo, quét dọn trong sân lộ thiên, nếu lại gặp phải tuyết rơi, cảm giác đó cũng chẳng khác gì hầm băng. Đặc biệt là năm nay nhà họ Diệp cuối cùng cũng đã trở về nhà cũ, mắt thấy cuộc sống tốt hơn từng ngày một, Diệp Thư Quốc và Lưu Trân có ý định sinh con, tháng này cô ta vẫn chưa đến kỳ kinh nguyệt, biết đâu đứa trẻ này lại đến vào mùa đông, cô ta cũng có thể ở thoải mái hơn.
Lưu Trân: "Được, lát nữa chị sẽ qua hỏi thăm tình hình, xem có nhà nào dán thông báo cho thuê nhà không, anh trai em về nhà thì chị cũng sẽ nói với anh ấy, đến lúc đó tiền thuê nhà chúng ta chia đều, không thể để em một mình trả hết được."
Hôm nay là Tết Trung thu, các nhà hàng quốc doanh bận rộn hơn bình thường, Diệp Thư Quốc đã đi làm từ sáng sớm nên không ở nhà.
"Cộc cộc cộc."
Hai người vừa bàn bạc xong, chuông cửa đột nhiên reo lên, Lưu Trân đi mở cửa.
"Chào đồng chí." Bên ngoài cửa, Hà Lương đứng thẳng tắp, tay xách hai hộp quà: "Tôi là cảnh vệ viên của Mạnh tư lệnh, Hà Lương."
Lưu Trân nhận ra ông ta, gân như năm nào vào các dịp lễ tết, Hà Lương đều thay mặt Mạnh tư lệnh gửi tặng một phần quà.
"Chào ông chào ông vào uống chén trà đi, sao vẫn khách sáo thế, bà nội tôi luôn nhắc không thể cứ nhận đồ của Mạnh tư lệnh mãi được."