"Hơn nữa chị hai, nếu Hồ Tuấn Khanh thực sự đối xử tốt với chị thì không nên vì chuyện này mà ngăn cản chị tiến bộ, dù sao thì con cái lúc nào cũng có thể sinh nhưng cơ hội công việc thì chỉ có một lân này."
Diệp Minh Ngọc đột nhiên cười: "Cách nói của em đúng là khác với người khác, đặc biệt là mẹ chồng chị, bà ấy thường nói công việc không quan trọng."
"Đó là vì bà ấy đứng trên lập trường của mình để nói, em là vì chị mà suy nghĩ, chị hai, nếu chị đã có con thì thôi nhưng bây giờ rõ ràng là chưa có, tại sao lại biến những chuyện chưa xảy ra thành gông cùm xiềng xích, hơn nữa, công việc mới là gốc rễ của một người, chỉ có như vậy, nếu không thì sau này chị chỉ ở nhà, Hồ Tuấn Khanh và những người khác sẽ chỉ biết cau có với chị."
Diệp Thiển Hâm nói hơi nặng lời, Diệp Minh Ngọc nhất thời rất kinh ngạc.
Nhưng sau đó nghĩ lại, em gái là vì muốn tốt cho mình, Diệp Minh Ngọc cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Chị hiểu ý em rồi, chuyện này chị sẽ cân nhắc kỹ hơn, hôm nay muộn rôi, nghỉ ngơi trước đã."
"Vâng."
Có lẽ đã lâu roi không được thân thiết với người thân như vậy, có lẽ là cuối cùng cô cũng nói ra được những lời giấu trong lòng, Diệp Thiển Hâm ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm thức dậy, Diệp Minh Ngọc vẫn ngồi trên ghế, vừa thay quần áo xong nhưng chưa đi.
"Suyt." Diệp Minh Ngọc ra hiệu: "Lat nữa nói nhỏ thôi, chị không muốn làm bà nội thức giấc."
"Được.
Nhưng hai chị em vừa mới ra khỏi cửa thì thấy Tống Phượng Chi chống gậy ngôi ở bệ cửa sổ, bây giờ trời lạnh, Tống Phượng Chi rất ít khi ngồi trước cửa sổ đón gió như vậy.
Diệp Thiển Ham va Diệp Minh Ngọc nhìn nhau, rồi nói: "Bà nội, bà quên lời bác sĩ nói rôi sao? Sáng sớm có gió, bà vào nhà nghỉ ngơi đi."
Diệp Minh Ngọc cũng gật đầu: "Đúng vậy bà nội."
Tống Phượng Chi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Diệp Minh Ngọc: “Đừng vội đi, đợi ăn sáng xong rồi nói."
Diệp Minh Ngọc vốn tưởng bà nội sẽ trách mắng mình, nghe vậy hốc mắt đỏ hoe, gật đầu: "Vâng, bà nội, tối qua bà có nghe thấy hết không..."
Tống Phượng Chi: "Nghe được một ít nhưng cháu đã có cách giải quyết là được rồi, bà yên tâm về cháu nhưng cũng đừng quá tủi thân, nếu thực sự gặp phải vấn đề gì, nhớ về nhà."
Tống Phượng Chi thực sự đau lòng cho mấy đứa trẻ này, mặc dù Diệp Minh Ngọc không phải do bà nuôi lớn từng chút một nhưng bà rất hiểu tính tình của cô ấy, nếu không thực sự tủi thân, Diệp Minh Ngọc cũng sẽ không ve nhà vào đêm khuya.
Sáng sớm Lưu Trân rán bánh kếp, Diệp Thư Quốc đi mua sữa đậu nành về, cả nhà hiếm khi được quây quần ăn một bữa cơm.
Diệp Thiển Hâm và Diệp Minh Ngọc cùng nhau ra khỏi cửa.
"Chị hai, chị không về nhà sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn theo hướng cô ấy rời đi, cau mày.
"Chị muốn đến nhà lãnh đạo đơn vị trước, xin lỗi vì chuyện mẹ chồng chị đến gây chuyện hôm qua.
Diệp Thiển Hâm thở phào nhẹ nhõm, một lân nữa dặn dò: "Nhưng nhất định phải hỏi chuyện mà tối qua chúng ta đã nói nhưng em đoán, với tính khí của anh ta, chắc chắn sẽ nói mình không có vấn đề gì, nếu anh ta không chịu đi, chị hai, chị hãy dọa anh ta, nếu không đi, chị sẽ nói với mọi người là anh ta không được."