"Đã đưa thì đã đưa rồi." Lữ Phúc Sinh cũng cười: "Nếu cô ở không vừa ý thì tôi trả lại tiền cho cô, cô tự đi tìm chỗ khác mà ở."
Mười đồng đừng nói là thuê nhà ở thành phố, ngay cả ở nông thôn cũng phải có thời hạn nhưng Lữ Mộng Nga rõ ràng là muốn ở lâu dài, số tiên này căn bản không đủ cho ba mẹ con họ chi tiêu.
"Đừng đừng đừng."
Lữ Mộng Nga cười nói vội vàng đẩy cánh tay của Lữ Phúc Sinh, sau đó mặt mày sa sâm, trừng mắt nhìn Diệp Xuân Yến: "Sao con lại không biết điều như vậy, một miếng ăn cũng không biết nhường cho em gái, nếu còn kén chọn thì tối nay đừng ăn cơm nữa.
Diệp Xuân Yến rất tủi thân, một đĩa củ cải khô sao lại tính là kén chọn? Đừng nói là củ cải khô, lúc nãy cô ta còn lén ăn trộm hai miếng khoai lang sống, đói như vậy làm sao có thể kén ăn được.
"Mẹ, con không phải..."
"Con còn ăn không? Không ăn thì ve phòng ngủ đi."
Lữ Mộng Nga tức giận, mắng Diệp Xuân Yến một câu, tay vẫn không quên vét nốt phần nước rau củ còn sót lại trong đĩa củ cải khô đổ vào bát của Diệp Thư Lương bên cạnh: "Xuân Yến, con có thể hiểu chuyện một chút không, bây giờ cha mẹ đang gặp khó khăn, nhà anh con cũng không dễ dàng gì, đừng có lúc nào cũng nổi nóng."
Lữ Mộng Nga muốn chặn miệng Diệp Xuân Yến, trong lòng bà ta rõ ràng là vì bây giờ họ đang phải nhờ vả người khác nên mới như vậy nhưng nhìn thấy vào lúc này mẹ vẫn thương em trai hơn, cô ta càng khó chịu hơn.
Bữa cơm này Diệp Xuân Yến lại không ăn no, buổi tối chen chúc với mẹ và em trai trên chiếc giường gỗ ở gian phòng phụ, trùm chăn khóc thâm.
Bữa nào cũng không ăn no còn phải làm việc, những ngày như vậy chỉ mới trôi qua hai ngày mà cô ta đã cảm thấy chẳng khác gì chết nhưng cũng không biết đến bao giờ mới có thể thoát khỏi. Năm nay Tống Phượng Chi đã bảy mươi tám tuổi, theo lời bác sĩ thì với độ tuổi này của bà ấy, ngoài bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính là bệnh lâu năm thì không có bệnh gì khác đã là rất tốt rồi, chỉ cân giữ ấm không bị lạnh thì nhất định sẽ vượt qua mùa đông này một cách bình an.
Sau khi trở vê từ bệnh viện, tinh thần của Tống Phượng Chi cũng ngày càng tốt hơn, Diệp Thiển Hâm nhìn thấy cũng vui mừng, trọng tâm mới dân chuyển trở lại công việc.
Buổi trưa Diệp Thiển Hâm ăn cơm xong ở nhà, không đợi đến giờ làm việc đã sớm đến nhà máy, mấy ngày trước cô đã để trống hồ sơ vẫn chưa xem, hôm nay đến sớm một tiếng để bù lại.
Công việc ở nhà máy dệt len luôn được ưa chuộng ở huyện, đặc biệt lần tuyển dụng này lại là nhân viên văn phòng nên có khá nhiều người nộp đơn xin việc nhưng thực sự đáp ứng đủ điều kiện, biết thiết kế và biết vẽ, sau khi sàng lọc chỉ còn lại năm người.
Cuối cùng cũng đến thứ sáu, ngày phỏng vấn, sáng sớm vừa đến văn phòng, Trịnh Ái Quốc đã trêu chọc về hồ sơ của những người nộp đơn xin việc mà hắn đã xem mấy ngày nay,
"Hoặc là người không có việc làm trong xã hội đến thử vận may, hoặc là sinh viên không biết gì về thiết kế, ôi, bên này còn có một anh bốn mươi tuổi nói trước đây là bán thịt lợn, sức khỏe rất tốt, thích hợp làm may mặc."