Mạnh Ngôn gật đầu, đồng thời nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Diệp Thiển Hâm, không nhịn được giải thích bằng giọng dịu dàng: "Chúng ta đã bàn bạc rồi, anh cũng đã báo cáo, đợi một tháng nữa em bận xong, có thể đến huyện Dương Bình tìm anh."
Huyện Dương Bình nơi họ làm nhiệm vụ rất lớn, nằm ngay cạnh biên giới.
Diệp Thiển Hâm vẫn không yên tâm, hai người ăn xong cơm trưa, tiễn Mạnh Ngôn đi, Diệp Thiển Hâm vẫn dặn dò anh lần này đi nhất định phải cẩn thận.
Mạnh Ngôn chỉ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô trải qua việc mình đi làm nhiệm vụ xa như vậy, ngược lại còn an ủi Diệp Thiển Hâm suốt dọc đường.
Đợi Mạnh Ngôn di rồi, Diệp Thiển Hâm vẫn nặng lòng, đến trường mới dần dần nghĩ thông suốt.
Không sao, dù sao một tháng nữa cô sẽ đến đó, Mạnh Ngôn bị thương cũng không phải trong tháng này, đến lúc đó cô ở đó, thế nào cũng có thể giúp được anh.
Hoàng Hữu Tài đi khỏi thôn Hướng Dương, theo địa chỉ tìm đến nhà cũ của nhà họ Diệp.
Vừa đi đến đầu ngõ, tình cờ gặp Diệp Thư Quốc tan làm về.
"Chú Hoàng?" Diệp Thư Quốc vay tay: "Sao hôm nay chú lại đến đây, vào nhà uống chén trà trước đã.
Diệp Thư Quốc xuống xe đạp, xoa xoa phần thắt lưng hơi đau.
Gần đây, để có thể kiếm thêm tiên, hắn chủ động nhận làm thêm nhiều việc ở bếp, ngoài việc bắt đầu thử nấu ăn, hắn còn giúp dỡ hàng nên có hơi mệt mỏi nhưng nghĩ đến vợ con đang nằm viện, trong lòng vẫn tràn đầy động lực.
Hoàng Hữu Tài đánh giá Diệp Thư Quốc một lượt, cười nói: "Sao trông có vẻ béo hơn lần gặp trước nhỉ?"
Diệp Thư Quốc cười hì hì: "Ôi, béo phì tuổi trung niên, béo phì tuổi trung niên."
Hắn không giải thích nhiêu, dù sao chuyện của hắn nói ra cũng không được vẻ vang cho lắm.
"Béo phì là chuyện tốt mà, đợi đến tuổi như chú cháu sẽ biết, những người có thể béo lên, đều là những người có điều kiện sống sung túc."
Diệp Thư Quốc cười cười: "Chú, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, chúng ta nói chuyện một lát.
"Thực ra chú đến đây là có chút chuyện." Hoàng Hữu Tài vừa đi theo vào cửa, vừa nói: "Nói ra cháu đừng để bụng, năm nay ăn Tết, cha chú bảo chú mang đến cho bà nội Diệp hai vò dưa muối nhà làm, chú đến đây là để lấy hai cái vò đó."
Diệp Thư Quốc sửng sốt, sau đó vội vàng che giấu biểu cảm kỳ quái trên mặt, cười nói: "Nên trả nên trả, lúc đó đáng ra phải trả cho các chú rồi, ai ngờ sau đó đi vội quá nên quên mất, chú ngồi nghỉ một lát, vợ cháu không có nhà, chắc là để trong hâm hoặc bếp, cháu đi tìm xem."
Hoàng Hữu Tài cười ngại ngùng: "Đừng vội, không phải đến để tính sổ chuyện hai cái vò này, cháu còn nhớ mỏ quặng sau núi không?”
"Nhớ chứ, lúc đó còn suýt xảy ra án mạng, sau đó có tiếp tục khai thác không?"
Hoàng Hữu Tài gật đầu: "Chính phủ đã cử người đến giám sát lại rồi, không xảy ra vấn đề gì nữa nhưng giữa chừng, từ bên cạnh đào ra một ngôi mộ của triều đại nào đó, triều đại nào thì chú cũng không rõ, không phải Đường Tống, mà là triều đại nào đó trước đó, Tùy hay Ngụy gì đó."
Diệp Thư Quốc cũng không đọc nhiều sách, ngẩn người ra cũng không nghĩ ra được triều đại nào.
Hoàng Hữu Tài tiếp tục nói: "Sau khi đào ra ngôi mộ đó mới biết thì ra những cái vò mà trước đây dân làng nhặt được ở sau núi đều là đồ cổ, là tài sản của quốc gia, cái vò đựng dưa muối mà tặng cho các cháu cũng là một trong số đó, bây giờ chính phủ đang thu hồi lại, chú mới nhớ ra còn tặng cho bên này hai cái."