"Đợi có nhiệm vụ, cô ấy có thể thiết kế ra sản phẩm là được."
Diệp Thiển Hâm đã gặp không ít người hướng nội khi mở phòng tranh ở kiếp trước, những người này tuy không giỏi giao tiếp nhưng thường có nội tâm tỉnh tế nhạy cảm, ngược lại rất phù hợp với công việc thiết kế sáng tạo.
Đối với Diệp Thiển Hâm mà nói, chỉ cân Quách Hiểu Như có thể hoàn thành nội dung công việc là đủ rồi.
Khi xuống cầu thang, Diệp Thiển Hâm vô tình nhìn thấy Quách Hiểu Như ở bên cạnh chiếc xe đạp của mình.
"Vẫn chưa đi à?" Diệp Thiển Hâm tùy ý chào hỏi một tiếng rồi định rời đi.
Với tính cách như vậy, có lẽ cô ấy không thích giao tiếp trò chuyện quá nhiều, vì vậy Diệp Thiển Hâm cũng không định nói nhiều.
"Vâng, đồng chí Diệp, đồng chí Diệp." Quách Hiểu Như do dự, gọi Diệp Thiển Hâm lại: "Tôi muốn nói lời cảm ơn với cô."
Diệp Thiển Hâm dừng lại, cười nói: "Cô thi đỗ bằng chính năng lực của mình, không cần khách sáo."
"Không phải chuyện này." Quách Hiểu Như vẫn nói rất nhỏ, hơi cúi đầu, chỉ có đôi mắt là nhìn cô gái hoạt bát, cởi mở trước mặt một cách rụt rè.
"Hôm nay lúc tôi mới vào, cảm ơn cô đã nói giúp tôi." Quách Hiểu Như đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng cũng nói ra được câu này.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới nhớ ra, lúc đầu Trân Mãn Thương đã dùng lời nói chế giễu Quách Hiểu Như.
"Đồng chí Diệp, thật ra trước đây tôi đã từng gặp cô, nhà cô có phải đang cho thuê nhà không?” Quách Hiểu Như cẩn thận hỏi tiếp.
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Sao cô biết?" Quách Hiểu Như cười nói: "Tôi ở trong nhà tập thể cho thuê ngay sau nhà cô, thỉnh thoảng sẽ tình cờ nhìn thấy cô đi qua nhưng có lẽ cô không để ý đến phía sau còn có người, hơn nữa lần trước chị dâu cô đến nhà tập thể cho thuê để hỏi thông tin thuê nhà, tôi ở trong nhà nghe thấy nhưng... nhưng không muốn nói chuyện với người khác nên đã không ra ngoài."
Diệp Thiển Hâm lại dựng chân chống xe đạp vừa đá xuống, thân thiện hỏi: "Vậy thì tiện đường, có muốn về cùng không, tất nhiên nếu cô không muốn thì cũng không sao.”
Quách Hiểu Như nghe xong lập tức căng thẳng, đợi Diệp Thiển Hâm nói xong mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi vẫn thích một mình về hơn, đồng chí Diệp, thật ra tôi muốn hỏi nhà cô bây giờ còn cần thuê nhà không?”
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Sức khỏe bà nội tôi không tốt, mùa đông đặc biệt sợ lạnh, vì vậy tôi muốn tìm một căn nhà có lò sưởi để ở vào mùa đông nhưng nghe chị dâu tôi nói, mặc dù nhà tập thể cho thuê phía sau có rất nhiều phòng trống nhưng nhiều người vào mùa đông đều phải về ở, vì vậy tạm thời vẫn chưa tìm được căn nào phù hợp.
"Nhà tập thể cho thuê phía sau đều là nhà tập thể của cục giáo dục, thường không cho thuê bên ngoài nhưng nhà tôi có một căn nhà trống."
Diệp Thiển Hâm phấn khởi: "La căn nhà trong dãy nhà phía sau à?"
Quách Hiểu Như lắc đầu: "Không phải, ở một nơi khác, hơn nữa có lò sưởi, diện tích cũng đủ rộng, nếu cô vẫn cần thì có thể đến xem thử có phù hợp không."