Giọng điệu của Mạnh Ngôn rất bình tĩnh nghiêm túc, giống như việc tặng đá cho nữ đồng chí là chuyện đương nhiên.
Lý Văn Xương im lặng, hắn bắt đầu nghi ngờ Mạnh Ngôn có phải bị hỏng đầu rồi hay không nhưng ánh mắt liếc thấy ánh mắt Mạnh Ngôn đột nhiên lóe lên một tia cười, hắn mới hiểu ra.
"Cậu không muốn nói với tôi thì thôi, còn bắt đầu lừa tôi." Nếu không phải vì không thể duỗi chân trong xe, Lý Văn Xương gần năm mươi tuổi tức giận suýt nữa đá một cú.
Mạnh Ngôn lại cười cười chấm dứt chủ đề này.
Tuy anh chưa từng yêu đương nhưng bên cạnh cũng có không ít chiến hữu đã kết hôn, đương nhiên cũng không phải là không hiểu gì cả.
Anh nghe Phùng Khinh Ca nhắc đến loại đá đó, nói là hình như Diệp Thiển Hâm đang tự chế màu vẽ quốc họa, vì vậy mới đi mua một món đồ lớn như vậy và.
Nhưng ngoài ra anh cũng không phải là không chuẩn bị gì.
Mạnh Ngôn nghĩ đến đây, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc hộp nhỏ trong túi áo, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh hoàng hôn, cửa sổ xe phản chiếu bóng anh nhàn nhạt, dân dần chồng lên bóng hình được lưu giữ trong đầu anh.
Đoàn xe quân sự này sắp xếp thời gian rất chính xác, quả nhiên là trước khi trời tối đã đến sân quân khu.
Sau khi chỉnh đốn đội ngũ đơn giản, Lý Văn Xương cho giải tán nửa đoàn lính được điều động, còn hắn thì ném túi xách vào ký túc xá, quay đầu về nhà.
"Liên trưởng, không ngờ anh nhanh thật." Tiểu Triệu chạy đến lấy hành lý cho Mạnh Ngôn.
Tiên Bân ở bên cạnh vỗ một cái, định theo bản năng nói gì đó trêu chọc, sau đó liếc nhìn Mạnh Ngôn nuốt lời định nói vào, vội vàng lại nói: "Lúc đi liên trưởng nói khoảng mười ngày, quên rồi sao?"
"Không quên, tôi tưởng là vê đúng thời gian." Hai người giúp Mạnh Ngôn dọn dẹp đồ đạc, bên ngoài có người của phòng thông tin chạy đến.
"Đồng chí Tiểu Triệu có ở đây không, bên ngoài có điện thoại của anh”
"Đừng qua vội, bảo người ta là tôi bận xong sẽ gọi lại.
" Tiểu Triệu nhất quyết trải giường cho Mạnh Ngôn.
"Được."
Người của phòng thông tin đều đi ra ngoài, Tiểu Triệu mới ngẩng đầu lên: "À đúng rồi, ai gọi vậy?"
"Một nữ đồng chí họ Diệp, nói là tìm anh hỏi việc."
Mạnh Ngôn quay đầu lại: "Tôi cũng phải gọi điện về nhà, cậu đừng bận rộn nữa, vừa hay đi cùng tôi một chuyến."
"Ồ, được"
Tiểu Triệu vừa nói vừa đi theo sau Mạnh Ngôn, vừa gãi đầu, vừa nãy liên trưởng không phải còn nói không muốn về nhà sao, gọi điện ve nhà không phải càng bị thúc giục về sao.
Diệp Thiển Hâm tìm khắp nhà, xác định là thật sự không có chồng tạp chí đó, nghĩ ngợi một lúc vẫn gọi điện đến quân khu.
"Tiểu Triệu, tôi muốn hỏi một chút, lần trước anh đưa tôi về nhà, có chú ý thấy trên xe của liên trưởng Mạnh có một chồng tạp chí không, đó là tôi mang theo trước đó, vì vội nên quên không lấy.
"
Tiểu Triệu ở đầu dây điện thoại không hiểu sao lại có chút căng thẳng, hắn nhìn liên trưởng đang đứng bên cạnh mình, cố gắng nghĩ mãi: "Đồng chí Diệp, thật ngại quá, lúc đó trời tối quá, tôi cũng không chú ý lắm”
Diệp Thiển Hâm nhíu mày, lần này tệ rồi, lỡ như mất thì mình phải đi mua lại, còn phụ lòng tốt của Cổ Hưng Quốc nữa.
"Xác định là không chú y sao?”
Điêu bất ngờ là, đâu dây bên kia còn có một người khác, Diệp Thiển Hâm nghe kỹ mới nghe ra là giọng của Mạnh Ngôn.
Hình như từ lần gặp nhau ở đài truyền hình đến nay đã khoảng một tuần.