Diệp Thiển Hâm im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu: "Vâng, nghe Trịnh Ái Quốc kể lại, năm xưa chị chính là trụ cột của nhà máy chúng ta, bộ phận thiết kế của chúng ta chỉ có mỗi mình chị chống đỡ."
"Đúng thế chứ, vì vậy cô phải tin vào kinh nghiệm của tôi, ý tưởng thiết kế của cô không tệ nhưng về phối màu thì thật sự không được."
Diệp Thiển Hâm cười cười, không nói thêm nữa, cô nói ve năm xưa, thế nhưng năm xưa thì đã qua rồi, thời đó vẫn còn thịnh hành tám vở mẫu, hiện tại đã khác xưa rất nhiều rồi.
Hai người cứ thế đi đến dưới tòa nhà văn phòng của đoàn văn công, lính gác trực bên dưới lên lâu báo cáo chưa được bao lâu thì Diệp Thiển Hâm đã thấy một bóng người quen thuộc thẳng tắp từ bên trong đi ra.
"Đồng chí Diệp Thiển Hâm?” Mạnh Ngôn mở lời trước, có chút ngạc nhiên: "Thật khéo, lại gặp ở đây."
Diệp Thiển Hâm cũng ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ lại, Mạnh Ngôn vốn là quân nhân, gặp anh ở đây cũng là chuyện bình thường, vì vậy cô cười chào anh: "Liên trưởng Mạnh, đúng là khéo thật, tôi nghe nói những đồng chí ở thôn Hướng Dương đã được giải cứu bình an, mấy hôm nay anh ở đó vất vả rồi."
"Cô đã giúp đỡ rất nhiều, bên dưới cũng có đồng chí chiến hữu của tôi, mọi người biết chúng ta quen nhau nên còn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn cô."
Mạnh Ngôn vừa nói, ánh mắt vừa dừng trên người Ngô Thúy Bình bên cạnh một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: "Đồng chí Diệp còn việc bận trước, khi nào có thời gian thì mình lại nói chuyện Sau.
Diệp Thiển Hâm chỉ nghĩ là anh đang xã giao với mình nên tuỳ tiện đáp lại.
Mạnh Ngôn vừa đi, lính gác ở đó cũng đến thông báo các cô lên lầu.
"Tôi không ngờ là cô còn quen với sĩ quan trong quân khu nữa à?" Lên lầu, Ngô Thúy Bình không nhịn được tò mò hỏi dò.
"Chỉ là quen biết thôi mà." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt giải thích: "Nói là bạn bè thì... e rằng vẫn chưa tới mức." Hai người nói chuyện, không biết lúc nào đã đến cửa phòng làm việc, khi giới thiệu lẫn nhau, ánh mắt Phùng Khinh Ca dừng lại trên mặt Diệp Thiển Hâm nhiều lân, vừa đánh giá vừa tò mò.
Ngô Thúy Bình đưa cho Phùng Khinh Ca bản thiết kế của Diệp Thiển Hâm, ánh mắt Phùng Khinh Ca lập tức sáng lên, đặc biệt là sau khi nghe xong ý tưởng thiết kế của Diệp Thiển Hâm, Phùng Khinh Ca gần như không chút do dự đã chốt luôn bản thiết kế trang phục này.
"Trẻ tuổi có triển vọng, trẻ tuổi có triển vọng." Ánh mắt tán thưởng của Phùng Khinh Ca không hề che giấu: "Bản thiết kế của đồng chí Diệp hoàn toàn phù hợp với ý tưởng múa của chúng tôi, hơn nữa còn phù hợp với tư tưởng dân tộc, hình ảnh hạc tiên trong "Thanh không nhất hac bài vân thượng " thực sự trang nghiêm hùng vĩ nhưng điều tôi thích hơn nữa là sự chú trọng vào chi tiết của đồng chí Diệp, thường rất ít người nghĩ đến cổ tay áo được chu toàn như vậy, chắc hẳn đồng chí Diệp đã dày công nghiên cứu."
Diệp Thiển Hâm mỉm cười khiêm tốn đáp: "Cũng là trùng hợp mà thôi, có liên quan đôi chút tới việc tôi học quốc hoạ, đoàn trưởng Phùng quá khen rồi."
"Quốc họa sao?" Phùng Khinh Ca suy nghĩ một lúc, đột nhiên mỉm cười cầm lấy một hồ sơ bên cạnh: "Mỗi năm khi chúng tôi tuyển dụng, đều có một cô gái họ Diệp gửi tác phẩm đến, liên tiếp gửi đến hai năm rồi, cô ta cũng giống như cô, đều chuyên về quốc hoạ."