Nhưng Hồ Tuấn Khanh không hề tỏ ra chê bai, ngược lại còn chủ động đến nhà thăm bà nội mấy lần, vì vậy Diệp Minh Ngọc rất cảm động, mặc dù lúc đó đám cưới của hai người không có sính lễ và của hồi môn, thậm chí không bày tiệc, Diệp Minh Ngọc vẫn không hề oán trách.
Sau khi kết hôn, Diệp Minh Ngọc mới biết, người con trai một trong gia đình này của Hồ Tuấn Khanh còn được cưng chiều hơn cả mình tưởng, lúc đầu Hồ Tuấn Khanh còn giả vờ giúp rửa bát, sau đó chưa đây một tháng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Diệp Minh Ngọc lo liệu, ngay cả quân áo của cha mẹ Hồ Tuấn Khanh cũng đều do Diệp Minh Ngọc giặt.
Trước đây Diệp Thiển Hâm cũng từng nói, họ đây là coi chị hai như osin để dùng nhưng Diệp Minh Ngọc ngược lại còn an ủi Diệp Thiển Hâm, nói rằng đây là người nhà họ Hồ tin tưởng mình, hơn nữa trước đây người nhà họ Hồ chưa từng chê bai thân phận tư bản của Diệp Minh Ngọc.
Diệp Thiển Hâm vẫn luôn cảm thấy không đúng, mãi đến hôm nay, cô mới ngẫm ra được.
Hồ Tuấn Khanh là bác sĩ nha khoa, có một nghề ổn định, cha mẹ đều di làm, lại là con một trong gia đình, còn nhà họ Diệp khi đó vẫn chưa thoát khỏi thân phận tư bản, tình hình phức tạp khó khăn, tại sao Hồ Tuấn Khanh lại nhất quyết muốn kết hôn với chị hai?
Nếu thật sự là vì tình yêu nhưng sau một tháng kết hôn, hắn ta lại như biến thành một người khác, giống như... giống như muốn lừa người ta về nhà trước vậy.
Diệp Minh Ngọc nói Hồ Tuấn Khanh không có vấn đề gì xong, sau đó rất ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sức khỏe của anh ấy vẫn luôn do chị chăm sóc, ngoài việc ngày càng béo ra, chị chưa phát hiện ra vấn đề gì, vì vậy mẹ chồng chị nói đúng, nếu sức khỏe không có vấn đề thì là do số chị không tốt."
"Số gì không tốt." Diệp Thư Quốc nhíu mày, không vui: "Hồi nhỏ ngày nào ông nội cũng nói em có thể chất tốt hơn những đứa trẻ khác, mùa đông mọi người đi trượt băng đều bị ốm chỉ có em không sao, em không chỉ có thể chất tốt, mà chắc chắn số cũng tốt." Diệp Thiển Ham thật ra cũng có chút ngượng ngùng.
Kiếp trước cô đã kết hôn nhưng chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng này thực sự không hiểu biết lắm.
Nhưng Diệp Thiển Hâm nhớ rất rõ, hai năm sau khi mở cửa, trên báo nhỏ thường đăng quảng cáo chữa bệnh vô sinh hiếm muộn, nói rằng đàn ông cũng có thể mắc một loại bệnh không thể sinh con.
"Chị hai, thật ra có thể mang thai hay không, chỉ xem xét vấn đề về cơ thể là không đủ." Diệp Thien Hâm hít một hơi thật sâu, cố gắng để giảm bớt hơi nóng trên mặt, không nghĩ ngợi gì, từ từ giải thích: "Đàn ông cũng giống như phụ nữ, cần phải kiểm tra mới có thể đánh giá được."
"Nhưng mà..." Diệp Minh Ngọc vẫn có chút do dự.
"Khu khu khụ." Lưu Trân nghe cô nói vậy, hắng giọng, đột nhiên thì thâm một cách bí ẩn: "Em gái, chị nói một câu em không thích nghe, em đừng giận."
Diệp Thư Quốc tức giận trừng mắt nhìn cô ta: "Cái tật lắm mồm của em không biết sửa, nếu không hay thì đừng nói."
Lưu Trân trợn mắt nhìn hắn, Diệp Minh Ngọc cười khổ hòa giải: "Chị dâu, dù khó nghe đến mấy thì hai năm nay em cũng đã nghe hết rồi, chị cứ nói thẳng đi."