"Tốn vai Ngô Thúy Bình do dự một chút rồi cũng gật đầu: "Nhưng nếu đoàn trưởng Phùng nhất quyết muốn thì tiền mẫu còn lại tôi sẽ trả."
Sau khi định xong, Ngô Thúy Bình liên có ý định rời đi.
Phùng Khinh Ca lấy lý do muốn nhờ Diệp Thiển Hâm tư vấn vấn đề bố cục nên giữ cô lại.
"Thật không hiểu nổi, trước đây đỏ trắng đã đủ thô rồi, lần này còn nhất quyết dùng đỏ vàng nữa, trang phục múa dân tộc Triêu Tiên trước đây hầu hết là đỏ trắng nhưng bây giờ đã từ lâu không còn là thời đại kịch mẫu nữa rồi, phải mạnh dạn đổi mới, hơn nữa màu xanh trắng cũng rất phù hợp với cảm giác phiêu dật thoát tục của chim hạc, thật không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy."
Ngô Thúy Bình vừa đi ra, Phùng Khinh Ca liền phàn nàn với Diệp Thiển Hâm.
Diệp Thiển Hâm thấy đối phương là người thẳng thắn, cười cười an ủi: "Thực ra cũng bình thường thôi, cô ấy xuất phát từ thời đại đó, có thể cảm thấy anh còn trẻ chưa có kinh nghiệm.”
"Đừng có anh gì cả." Phùng Khinh Ca bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Tôi với anh Mạnh cùng tuổi, không cần khách sáo như vậy, gọi đồng chí là được."
Diệp Thiển Hâm sửng sốt: "Mạnh... liên trưởng Mạnh sao?”
"ừ"
Phùng Khinh Ca gật đầu: "Vừa rồi gặp anh Mạnh, anh ấy nói với tôi chuyện lần này ở thôn Hướng Dương, cô đã hỗ trợ rất nhiều, giấy khen vẫn chưa có nên lúc nãy tôi cũng không nhắc đến trước mặt người ngoài, nhưng tôi giữ cô lại là muốn nói một chuyện khác."
"Chuyện gì?”
"Này..." Phùng Khinh Ca lấy tờ giấy trắng vừa nãy đè dưới túi hồ sơ ra: "Bộ phận thiết kế sáng tạo của đoàn văn công chúng tôi đang tuyển người, cô không cần tham gia vòng sơ tuyển gửi tác phẩm, chỉ cần trực tiếp đăng ký tham gia kỳ thi cuối năm là được, kỹ năng quốc họa của cô rất tốt, hơn nữa tư tưởng cũng cấp tiến và thông minh, đến đây với chúng tôi là thích hợp nhất, cô có muốn xem xét không?"
Thật ra trước đây Diệp Thiển Hâm cũng từng cân nhắc đến đoàn văn công, nhưng họ tuyển người gần đến cuối năm mới được vào làm việc, trùng với tháng 11 là thời gian bà nội cô bị bệnh, hơn nữa Diệp Thiển Hâm cần tiền nên trong ba tháng này không thể cứ chờ đợi như vậy nên cô mới chọn nhà máy dệt len.
Phùng Khinh Ca thấy cô có vẻ do dự, lại nói: "Tôi hiểu là cô mới vào làm ở nhà máy dệt len nên không tiện xin nghỉ ngay, chúng tôi thi vào tháng 12 cuối năm, đến lúc đó cô có thể đến, Tiểu Diệp, đây là tôi tạo điều kiện cho cô đấy, người khác đều phải nộp tác phẩm trước, qua vòng sơ tuyển mới có tư cách đăng ký, cô đừng phụ lòng tốt của tôi."
Nói xong, Phùng Khinh Ca lại hắng giọng: "Nhưng cô cũng thực sự có năng lực, không phải tôi đi cửa sau, chỉ có thể nói rằng người tài thì phải được đối xử đặc biệt."
Diệp Thiển Hâm bật cười, do dự một chút rồi vẫn nhận lấy: "Ừm, vậy tôi về suy nghĩ lại."
Phùng Khinh Ca đỡ trán, ra vẻ thất vọng: "Còn suy nghĩ gì nữa, bao nhiêu người muốn vào đoàn văn công mà không được, sẽ không phải là cô cũng thấy tôi không đủ tuổi, không đủ tư cách chứ nhỉ, cô cứ yên tâm, tôi chỉ là đoàn trưởng đoàn văn công, đoàn văn công của chúng ta còn có một vị lãnh đạo già hơn năm mươi tuổi."
"Không phải ý đó." Diệp Thiển Hâm bị hắn chọc cười: "Tôi chỉ thấy đoàn trưởng Phùng chưa xem tôi vẽ chính thức lần nào, hay là đợi lần sau tôi mang đến cho anh xem rồi anh hãy quyết định, như vậy cũng tránh cho người khác nói chúng ta đi cửa sau.