Nữ chính trong nguyên tác, em gái cùng cha khác mẹ của cô.
Trước đây, khi Diệp Xuân Yến chưa thi đỗ đại học, cô ta từng muốn thi vào đoàn văn công, đáng tiếc là lúc đó trình độ của cô ta có hạn, nhiêu lần tham gia kỳ thi đều thất bại, sau đó cũng phải mất mấy năm rèn luyện mới thi đỗ vào Học viện mỹ thuật.
Nhưng mà...
Trình độ của Diệp Khánh An, người thầy của Diệp Xuân Yến lại rất có hạn, cũng không biết ve sau Diệp Xuân Yến gặp được cao nhân nào chỉ bảo.
Diệp Thiển Hâm: "Tuy ngành này có phần kén người học nhưng cũng là một trong những loại hình văn hoá được lưu truyền lại của tổ quốc chúng ta, vẫn có không ít người học, như vậy cũng bình thường thôi."
"Không, ý tôi là trùng hợp ở điểm họ Diệp giống với đồng chí Diệp vậy."
"Cũng trùng hợp thôi." Giọng điệu của Diệp Thiển Hâm rất bình thản.
Phùng Khinh Ca không hỏi thêm nữa, đặt xấp hồ sơ xuống, hòa nhã đáp: "Cũng đúng, chỉ cần nhìn sơ qua bản phác thảo này của đồng chí Tiểu Diệp thôi là cũng đủ vượt trội hơn cô ta rồi."
Hai người họ đang nói chuyện rất hăng say, nụ cười trên môi Ngô Thúy Bình bên cạnh cũng dần dân gượng gạo.
"Khu khụ, chúng ta vẫn tiếp tục thảo luận về bản thiết kế đi." Ngô Thúy Bình ngắt lời.
"Cứ theo bản này mà định, theo lời đồng chí Tiểu Diệp, ngày mai tôi sẽ nộp lên cho xưởng của các đồng chí, trước tiên làm mẫu ra một bộ,"
Ngô Thúy Bình nhíu mày, vội vàng hỏi: "Màu sắc thì sao?"
"Trên bản vẽ không phải ghi là xanh, trắng, đỏ tía, cứ làm theo như vậy đi, không phải đã viết rõ ràng rồi sao." Phùng Khinh Ca không hiểu tại sao Ngô Thúy Bình lại hỏi như vậy.
Ngô Thúy Bình hít một hơi: "Không dùng màu đỏ sao? Múa ngày lễ thì phải lấy sự vui tươi làm chính, tại sao lại dùng màu lạnh? Đoàn trưởng Phùng đã từng phụ trách kiểu sân khấu như vậy chưa? Có cần tham khảo ý kiến lãnh đạo không." Nghe những lời này rõ ràng là đang nghi ngờ Phùng Khinh Ca, sắc mặt hắn trâm xuống: "Không cần đâu, tôi có thể quyết định."
"Nhưng mà..." Ngô Thúy Bình nhận ra giọng điệu của mình hơi ngang ngược, lại khéo léo mở lời: "Tôi không phải nghi ngờ anh mà chỉ cảm thấy nên chịu trách nhiệm với điệu múa, tông màu này hoàn toàn không phù hợp với không khí ngày lễ, đoàn trưởng Phùng à... Có đôi khi kiến thức trong sách vở của trường học không phải lúc nào cũng đúng, vẫn nên dựa vào thực tế để thay đổi một chút, tôi có kinh nghiệm về phương diện này, dùng màu đỏ chắc chắn sẽ không sai."
Phùng Khinh Ca cười lạnh một tiếng: "Sách vở không đúng thì cái gì mới đúng, huống hồ màu đỏ tía vốn dĩ tượng trưng cho mây lành điềm lành, ở hoàng cung trước đây thường dùng để làm màu tượng trưng cho điềm lành và sử dụng vào các ngày lễ, cộng thêm điệu múa lần này của chúng ta vốn dĩ là để biểu diễn đặc sắc của điệu múa dân tộc, chứ không phải dùng làm điệu múa mở màn, không nhất thiết phải dùng tông màu ấm, tổ trưởng Ngô, kinh nghiệm của cô không bằng trong sách vở đâu."
"Nhưng màu đỏ trên sân khấu thực sự rực rỡ và đẹp mắt hơn!"
Ngô Thúy Bình đã không còn muốn nghe nữa, cô ta cố chấp giữ vững suy nghĩ của mình, giống như bị nghi ngờ chính là sự thiếu tôn trọng đối với cô ta.
"Hay là thế này, tôi có một đề nghị." Diệp Thiển Hâm đột nhiên lên tiếng: "Vì màu sắc mâu thuẫn quá lớn, hay là làm luôn hai mẫu, đến lúc đó xem mẫu nào biểu diễn tốt hơn thì dùng mẫu đó."