Diệp Thiển Hâm bật cười: "Không phải anh nói có thể từ từ chờ sao, mới có một lúc mà đã không chờ được rồi."
Mạnh Ngôn bất đắc dĩ: "Được, vậy chúng ta ra xe xem trước."
Phía sau xe ô tô riêng quả nhiên có hai ba cuốn tạp chí xếp chồng lên nhau, sau khi Mạnh Ngôn giúp lấy ra, Hà Lương đi ra gọi bọn họ vào uống trà.
Sau đó Diệp Thiển Hâm trò chuyện với Mạnh tư lệnh một lúc thì đến lúc phải về, Hà Lương di theo tiễn Diệp Thiển Hâm đến cửa, tiễn bọn họ đi rồi, định quay về thì thấy có một người đi xe đạp xách đồ đến đây.
Mạnh Siêu đương nhiên nhận ra đây là xe của Mạnh Ngôn, cách không xa, liền vẫy tay cười nói: "Anh họ, hôm nay về nhà à."
Mạnh Ngôn hạ cửa sổ xe: "Có chuyện gì?"
"Em đến thăm bác cả, mấy hôm trước không phải nghe nói bác ấy không khỏe sao, cha mẹ em cũng rất lo lắng."
Mạnh Ngôn gật đầu: “Có lòng."
"Được, anh họ..." Mạnh Siêu vừa nói, lúc này mới nhìn thấy trên ghế phụ còn có một người, hắn ta cố sức cúi thấp người nghiêng đầu: "Là cô?”
Mạnh Siêu kinh ngạc mở to mắt: "Cô Diệp, sao cô lại ngồi xe của anh trai tôi, à tôi biết rồi, cô cũng đến thăm Mạnh tư lệnh đúng không, trách không được hôm nay tôi lại thấy cô ở tòa nhà Quốc Mậu."
Diệp Thiển Hâm nghiêng đầu nhìn Mạnh Ngôn: "Liên trưởng Mạnh, người này là ai vậy?
"Chắc là cô chưa biết tôi nhỉ, tôi thì biết cô, cô là Diệp Thiển Hâm đúng không." Mạnh Siêu tranh nhau nói.
Mạnh Ngôn hơi nghiêng người về phía trước, che đi ánh mắt khó chịu của Mạnh Siêu, trước tiên trả lời câu hỏi của Diệp Thiển Hâm: "Một người em họ của anh."
"Ồ," Thái độ Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt, gật đầu.
Mạnh Siêu vội vàng bổ sung: "Một ngày gặp hai lần, chúng ta cũng có duyên lắm, có muốn làm quen không, tôi tên là Mạnh Siêu."
"Không cần." Diệp Thiển Ham thậm chí còn không nhìn hắn ta, sắc mặt nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước.
Khóe miệng Mạnh Ngôn nở một nụ cười, sau đó mới nhìn Mạnh Siêu ngoài cửa sổ: "Không có chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước."
Cửa sổ xe được kéo lên, từ từ che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiển Hâm, trong lòng Mạnh Siêu khó chịu vô cùng.
Chuyện gì thế này, hắn ta chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy, hơn nữa nhìn gia thế của Diệp Thiển Hâm, cô cũng là một cô gái ngoan ngoãn, đáng lẽ phải thích kiểu người như hắn ta nhất mới đúng.
Hơn nữa tại sao trông cô và Mạnh Ngôn lại rất quen thuộc, Mạnh Ngôn là một ông già cổ hủ, bình thường thích ở trong quân khu, sao có thể được con gái thích được.
"Chú Hà, cháu vừa gặp anh họ, sao anh ấy lại ở cùng một cô gái vậy? Không phải anh ấy vẫn luôn nói không kết hôn, không yêu đương sao?"
Mạnh Siêu chào hỏi, Hà Lương cười đáp lại, Hà Lương cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ông ta rất nhạy bén nhìn ra được trong ánh mắt của Mạnh Siêu vừa rồi có dục vọng trân trụi.
Hà Lương: "Trước đây chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi."
Mạnh Siêu sửng sốt: "Vậy, vậy bây giờ anh ấy đã gặp được người thích hợp rồi sao?”
Không phải là Diệp Thiển Hâm chứ.
Hà Lương liec hắn ta một cái: "Gặp rồi, chính là cô Diệp vừa nay Mạnh tư lệnh cũng đã gặp rồi, ngài ấy thấy rất tốt, hai người đúng là rất hợp."