Mạnh Ngôn không vội rót trà cho cô: "Không vội, ăn xong rồi nói cũng không muộn."
Anh cứ nói bây giờ đi, lỡ như tôi không giúp được chuyện này thì trong lòng càng thấy ngại."
"Chắc chắn giúp được."
Mạnh Ngôn vừa nói vừa lấy ra một tờ bìa cứng từ chiếc cặp công anh mang theo: "Tết Trung thu này, tòa nhà văn phòng của bố tôi cần làm báo tường, vốn dĩ việc này không liên quan đến tôi nhưng ông ấy lại cố nhét cho tôi, tôi đã vẽ xong rồi nhưng phần chữ đề bên cạnh thì tôi không viết được."
Nói đến đây, Mạnh Ngôn lại cười tự giễu: "Những năm trước tôi từng học hai năm ở trường tư thục của thầy Diệp Hiền nhưng đã nhiêu năm trôi qua, tôi quên hết cả cách vẽ rồi, em xem thì đừng cười nhé."
Diệp Thiển Hâm nhìn hình ảnh cây quế trăng tròn được vẽ bằng bút sắt, dưới gốc quế là một chú thỏ được vẽ bằng nét đơn giản, bức tranh hoạt hình đơn giản đến mức học sinh tiểu học cố gắng một chút cũng có thể vẽ được, rất khó tưởng tượng đây là tác phẩm của vị liên trưởng Mạnh Ngôn nghiêm túc trước mắt.
"Khá... có không khí Trung thu." Diệp Thiển Hâm do dự một lúc, miễn cưỡng đưa ra lời đánh giá: "Anh có cần tôi chỉnh sửa lại không?"
Mạnh Ngôn cũng không thấy mất mặt, ngược lại còn cười thoải mái: "Nếu không làm mất thời gian của em thì làm phiền em rồi."
"Chữ thì sao?" Diệp Thiển Hâm không quan tâm đến những lời này của anh, tiếp tục hỏi.
"Hai bài từ của chủ tịch." Mạnh Ngôn chỉ vào mặt sau tờ bìa cứng: "Hai bài "Thủy điệu ca đầu trọng thượng Cương Sơn." và "Ức Tần Nga." 9eii3
"Có thể lên chín tâng trời hái trăng, có thể xuống năm đại dương bắt rùa..." Diệp Thiển Hâm không kìm được đọc hai câu trong đó.
Mạnh Ngôn: "Chữ Liễu của em rất phù hợp với những bài thơ từ khí thế hào hùng như thế này, sau khi viết xong, quân khu sẽ có một khoản nhuận bút, em thấy thế nào?”
Diệp Thiển Hâm không do dự gật đầu, sau đó lại ngẩn ra: "Đây chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ thôi, không cân nhuận bút gì đâu."
"Cứ coi như là bánh trung thu ngày Tết đi, không thể để em chạy không công được.
Diệp Thiển Hâm nghĩ có lẽ quân khu của họ có quy định như vậy nên đồng ý: "Được, khi nào thì qua viết?"
"Lúc nào em rảnh cũng được."
"Thế thì tan làm chiều thứ sáu tuần này nhé, mấy ngày này tôi phải vẽ bản thiết kế trang phục cho nhà máy." Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa cất tờ bìa cứng, lại nghiêm mặt nói: "Liên trưởng Mạnh, chúng ta qua lại như vậy có coi là bạn bè không?”
Ngón trỏ đặt trên tách trà của Mạnh Ngôn nhẹ nhàng hạ xuống: “Tất nhiên."
"Vậy thì tôi cũng có chuyện muốn thương lượng với liên trưởng Mạnh, nếu anh giúp được, lần sau đến lượt tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn."
"Nói đi. Mạnh Ngôn hứng thú nhìn cô.
Khi cô có chuyện muốn nói, cô sẽ vô thức cắn nhẹ khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Là thế này, trước Tết, chính phủ đã trả lại nhà cho nhà họ Diệp chúng tôi nhưng còn một khoản tiên bồi thường của bà nội bị kẹt ở cục nhân sự, hoàn cảnh nhà tôi... Liên trưởng Mạnh cũng nên biết đôi chút, cha tôi là Diệp Khánh An đã liên lạc với bạn bè ở cục nhân sự, muốn chuyển thẳng vào tay ông ta nhưng hai nhà chúng tôi đã chia gia sản từ lâu, cho nên..."
Lúc đầu Diệp Thiển Hâm không nghĩ đến chuyện nhờ Mạnh Ngôn giúp đỡ nhưng chuyện này không thể trì hoãn thêm được nữa, hơn nữa vừa khéo Mạnh Ngôn này chủ động đụng tới, tất nhiên là không tìm thì thôi, tìm thì phải tìm cho ra, hơn nữa cô thấy Mạnh Ngôn này khá đáng tin.